
ư tắm trong mồ
hôi, ngay cả giọng nói cũng không rõ ràng: “Không phải anh bảo tôi đi nấu cơm
đấy chứ? Trước tiên phải nói rõ ràng, nói về nấu cơm, tôi bất lực.”
“Không sao, tôi đã chuẩn bị đầy đủ sách dạy nấu ăn cho
em rồi, chúc may mắn.” Nói xong, Khuất Vân kéo cổ áo Du Nhiên, ném cô nàng vào
trong phòng bếp.
Du Nhiên không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng,
thực hiện từng bước theo sách dạy nấu ăn.
Nhưng, hai tiếng sau…
“Em muốn nói với tôi, mấy thứ này chính là tôm hấp và
thịt kho tàu?” Khuất Vân dùng đũa chọc chọc đám thi thể nhìn không ra màu sắc
trên bàn, lắc đầu: “Bọn tôm với heo này xuống dưới suối vàng cũng sẽ không tha
thứ cho em.”
“Tôi đã nói tôi không biết nấu cơm, là anh bắt tôi
làm!” Du Nhiên mặt đầy khói bụi, trong bụng cũng đầy uất ức.
“Quên đi, để tôi.” Khuất Vân xắn tay áo tới khửu tay,
lộ ra cánh tay trắng nõn, vung lên: “Em đi ra ngoài đi.”
Du Nhiên xoay người, khóe mắt xẹt qua một tia giảo
hoạt.
Du Nhiên tuy chưa từng làm việc nhà nhưng cũng không
đến mức chật vật như thế, làm như vậy cũng chỉ vì muốn khiến Khuất Vân biểu
diễn tay nghề của anh ta.
Tuy chán ghét Khuất Vân, nhưng Du Nhiên cho rằng loại
đàn ông thông minh như anh ta, tay nghề nấu nướng hẳn cũng không tệ.
Nhưng Du Nhiên lại nghĩ sai một lần nữa rồi, không lâu
sau, trong phòng bếp truyền ra một loạt âm thanh đổ vỡ không ngừng, tiếng nồi
chảo ầm ầm, còn có tiếng dao rơi xuống đất.
Nhưng từ đầu đến cuối, Khuất Vân không phát ra một
tiếng.
Một phút sau, cửa phòng bếp mở ra, Khuất Vân từ bên
trong chậm rãi đi ra, tư thế vẫn tao nhã như trước, khuôn mặt vẫn đẹp trai như
trước, nhưng Du Nhiên thấy rất rõ ràng, cảnh tượng phía sau anh ta là phòng bếp
hoang tàn.
Khuất Vân buông tay áo xuống, nói nhạt hơn mây, nhẹ
hơn gió: “Xảy ra một chút ngoài ý muốn.”
Du Nhiên chạy đến cửa phòng bếp, không thể tin được mà
nhìn nơi giống như hiện trường phạm tội vừa xảy ra mưu sát kia, một lúc lâu sau
mới đưa ra kết luận: “… Anh cũng không biết nấu cơm.”
“Tôi có nói tôi biết nấu sao?” Khuất Vân nhàn nhạt trả
lời.
“Coi như tôi phục anh, tôi đi xem bên trong có gì có
thể cứu ra được không.” Tuy rằng tiền mua đồ là của Khuất Vân, nhưng những thứ
này đều là tự tay Du Nhiên mua về, đều có cảm tình.
“Không nên đi vào.” Khuất Vân nói.
“Vì sao?” Du Nhiên vừa nói vừa bước ra nửa bước.
Tiếp theo đó là một cảm giác đau nhói từ bàn chân
truyền đến.
Mảnh vỡ thủy tinh cắm vào bàn chân Du Nhiên.
“Bởi vì dưới chân em có mảnh vỡ.” Dưới đôi mắt ngập
nước của Du Nhiên, Khuất vân nâng cô dậy, để cô ngồi trên sô pha.
“Anh cố ý!” Du Nhiên nhìn dòng máu đỏ thẫm chảy ra từ
chính người mình, vừa sợ lại vừa hận, bắt đầu ra sức mắng Khuất Vân: “Anh đê
tiện, vô sỉ, hạ lưu! Anh không phải người tốt! Anh…”
Lời nói của Du Nhiện bị động tác của Khuất Vân ngăn
lại – anh quỳ một gối, rất tự nhiên đặt bàn chân bị thương của Du Nhiên lên đầu
gối mình, cứ như vậy, cúi đầu, cẩn thận, dịu dàng băng bó vết thương cho cô.
Du Nhiên kinh ngạc trợn tròn mắt, ngây người.
Đây là bài học thứ tư mà Khuất Vân dạy cho
Du Nhiên - Mọi chuyện thỉnh thoảng cũng có thể xoay chuyển.
* Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả
một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và
căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Chính Du Nhiên cũng không hiểu rõ tâm lý của mình, tuy
rằng Khuất Vân đã từng đối xử với Du Nhiên như kẻ thù, dùng vẻ mặt vô tình như
gió thu cuốn hết là vàng mà độc ác hành hạ cô, nhưng trong nháy mắt khi anh quỳ
xuống dưới chân cô như một vị hoàng tử, đặt chân của cô lên đầu gối, Du Nhiên
đã hoàn toàn tha thứ cho anh.
Có lẽ trong lòng mỗi người con gái đều chịu ảnh hưởng
của chuyện cổ tích.
Hoặc có lẽ, Du Nhiên đã mắc phải hội chứng có uy lực
vô cùng lớn trong truyền thuyết, gặp phật giết phật, hội chứng Stockholm.
Du Nhiên cố gắng tìm tòi căn nguyên của loại tâm lý
này, vì thế, cô… mất ngủ.
Du Nhiên bị mất ngủ nằm trên sô pha, bật điều hòa, đắp
chăn, trong đầu chỉ nghĩ đến hình ảnh chiều nay Khuất Vân đã cúi đầu chăm chú
bôi thuốc cho cô.
Từ góc độ của cô nhìn lại, trong mắt Khuất Vân có một
vẻ dịu dàng hiếm thấy, giống như lửa trên núi băng, như sao trên trời đêm, như
dòng suối thanh mát giữa biển nham thạch, bởi vì quá ít nên càng mang lại chấn
động rõ ràng.
Lần cuối cùng Du Nhiên tha thiết nghĩ đến một chuyện
gì đó như thế là trong kỳ quân sự ở cấp ba – tròn một tháng cô không có que kem
nào vào miệng, kết quả là, nằm mơ cô cũng mơ thấy vị ngọt ngào, mềm mịn của
kem.
Nghĩ vậy, Du Nhiên bỗng nhiên bật dậy từ trên sô pha.
Điều đó chứng minh, cô nghĩ về Khuất Vân như vậy, là
vì… cô muốn ăn tươi nuốt sống anh ta?!
Du Nhiên bắt đầu phỉ nhổ chính mình, nhất định là
thiếu hơi trai quá độ sinh ra ảo giác rồi.
“Em đang mộng du đấy à?” Trong bóng tối, giọng nói của
Khuất Vân vang lên bên cạnh Du Nhiên.
Du Nhiên quay đầu lại, phát hiện Khuất Vân đã đứng
cạnh sô pha từ bao giờ, một đôi mắt lóe sáng.
“Căn cứ vào khoảng cách giữa giường của hai ch