
iên còn chưa kịp mở miệng đã nghe giọng nói của
Tiểu Tân truyền đến từ bên cạnh: “Thầy giáo, làm bóng đèn là không tốt đâu.”
Đôi mắt Tiểu Tân vẫn nhìn màn hình máy tính, cậu ta
không ngẩng đầu, ngữ khí hơi lạnh lùng.
Hơi thở mùa xuân lập tức bị quét sạch, vài cơn gió
lạnh thổi tới.
Thật lạnh, thật lạnh, Du Nhiên rụt cổ.
“Ý của cậu là…” Khuất Vân hỏi.
“Lý Du Nhiên hiện là bạn gái tôi, lẽ nào anh không
nghe nói sao?” Tiểu Tân nói.
“Rất nhiều chuyện kể lại cách sự thật rất xa, vì vậy
chỉ nghe nói là vô dụng.” Khuất Vân nói.
“Vậy hiện tại, để người trong cuộc là tôi nói cho anh
biết.” Tiểu Tân đứng lên, hai tay chống lên bàn, nhìn thẳng vào Khuất Vân:
“Hiện giờ, Lý Du Nhiên là của tôi, nghe hiểu không? Là người phụ nữ của tôi.”
“Mời nhắc lại lần nữa.” Khuất Vân yêu cầu như vậy.
“Lý Du Nhiên, là người phụ nữ của tôi.” Tiểu Tân thỏa
mãn yêu cầu của anh.
“Hai lần liên tiếp, trong ngữ điệu có chút không tự
tin.” Khuất Vân đánh giá.
Quanh người Tiểu Tân bắt đầu bắn ra những tia sáng màu
trắng bạc, bông tuyết bay đầy trời.
Lạnh hơn, lại càng lạnh hơn, Du Nhiên xoa hai cánh
tay.
Bông tuyết nhẹ nhàng rơi một phút, trong lúc đó, Tiểu
Tân và Khuất Vân vẫn đối mặt, Du Nhiên đặc biệt lo lắng bọn họ sẽ không tỉnh
táo mà hôn “chụt” nhau một cái.
Hôn có xảy ra, nhưng người bị hại lại là Du Nhiên.
Một phút sau, Tiểu Tân bỗng vươn tay, tóm Du Nhiên ở
bên cạnh lên, nắm lấy cằm cô, ở trước mặt tất cả sinh viên trong thư viện và
Khuất vân, hôn mạnh lên môi cô một cái.
Bởi vì hoàn cảnh có chút hạn chế, nụ hôn này chỉ là
chạm môi một cái, nhưng đã đạt được hiệu quả.
Tiểu Tân buông Du Nhiên ra, nhìn về phía Khuất Vân,
mang theo nụ cười thỏa mãn: “Nghe không tin, vậy nhìn thấy sẽ tin chứ.”
Đôi mắt Khuất Vân khẽ nhíu lại, những tia sáng tăm tối
lóe lên.
Nhất thời, áp suất giảm xuống, tất cả những tòa kiến
trúc xung quanh đều phủ một lớp băng tuyết thật dày.
Du Nhiên lập tức ngồi xổm xuống đất.
Tiểu Tân nhấc cô lên, cười mà chẳng có vẻ gì vui vẻ:
“Em đang làm gì vậy?”
“Đốt sách sưởi ấm.” Du Nhiên rùng mình một cái.
Thì ra hai người đàn ông giao chiến lại đáng sợ như
thế.
Không chỉ có Du Nhiên, những sinh viên khác trong thư
viện cũng bị hại, tất cả đều so vai lại, thầy quản lý phải mở hệ thống sưởi
lên.
Ngay khi mọi người sắp biến thành tảng băng, máy tạo
băng Khuất Vân bỏ đi.
Xoay người, không nói bất cứ lời nào, bỏ đi.
Tiểu Tân nhìn bóng lưng Khuất Vân đi xa, “ha ha ha”
cười ba tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía Du Nhiên, đắc ý hỏi: “Thế nào?”
Du Nhiên đưa tay chậm chạp lau miệng mình, nhẹ nhàng
phun ra vài tiếng: “Kỹ thuật hôn thật kém.”
Tiểu Tân: “…”
Nếu trên thế giới này có thuốc chữa hối hận, Du Nhiên
nhất định sẽ mua một chục hộp để uống, dù có uống đến ngu người cũng vẫn uống.
Nếu có thể khiến thời gian quay ngược lại, Du Nhiên
nhất định sẽ quay lại thời khắc khi cô chê bai kỹ thuật hôn của Tiểu Tân kém,
cắt lưỡi chính mình.
Bởi vì, từ khi Du Nhiên chê bai kỹ thuật hôn của Tiêu
Tân, Tiểu Tân càng không ngừng hạ gục cô, ép hôn, rửa nhục.
Thế nhưng Du Nhiên sao có thể để loại trẻ ranh tóc còn
để chỏm này trục lợi, đương nhiên phải liều mạng chống lại, vì vậy, hai người
bắt đầu chơi trò đuổi bắt, trốn tìm ngay trong trường.
Mỗi sáng sớm, khi ra khỏi ký túc xá, Du Nhiên đều phải
nhìn trái nhìn phải, bởi vì Tiểu tân đã từng từ phía sau nhào tới, vồ về phía
cô như một con chó lông vàng – tuy cuối cùng bị cô dùng một đá đạp vào trong
bụi cỏ.
Trong mỗi giờ học, Du Nhiên không dám vùi đầu ngủ nữa,
bởi vì Tiểu Tân từng vào phòng học của bọn họ, ngay trước mặt giáo sư muốn hôn
trộm cô đang mơ màng ngủ - tuy cuối cùng bị cô dùng một quyển sách đánh đến vỡ
đầu.
Mỗi buổi trưa, khi ăn cơm với Tiểu Tân, Du Nhiên phải
cảnh giác từng giây, bởi vì Tiểu Tân từng thừa dịp cô đang ăn say mê, ghé sát
cái miệng đến muốn ăn miệng cô – tuy cuối cùng bị cô úp cả một bát canh nóng
lên đầu.
Chiều tối mỗi ngày, khi chạy bộ, Du Nhiên lúc nào cũng
phải chạy xa khỏi sân bóng, bởi vì Tiểu Tân phát điên từng cầm một quả bóng rổ,
định ném cô bất tỉnh, thực hiện ý đồ tội lỗi của mình – tuy cuối cùng cậu ta bị
một cục đá to bằng nắm tay của mình đập bất tỉnh.
Cứ như thế, sinh hoạt hàng ngày của Du Nhiên ngập
trong sợ hãi, liên tục gặp ác mộng, trong mơ chỉ có một cái miệng máu me đầy
răng nanh.
Sợ đến mức Du Nhiên suýt nữa tè dầm.
Ngoại trừ Tiểu Tân, Du Nhiên còn phải đối phó với
Khuất Vân, coi như cô tự mình đa tình cũng được, nhưng Du Nhiên luôn luôn cho
rằng Khuất Vân sẽ không từ bỏ ý định.
Cho nên cô cố gắng đến khu phòng giáo vụ ít hết mức có
thể, đi trên đường, chỉ cần nhìn thấy từ xa có người có dáng giống Khuất Vân,
cô lập tức quay lưng bỏ chạy, càng triệt để hơn là, cô không chọn môn học tự
chọn trong kỳ này – sợ người dạy chính là Khuất Vân.
Cùng lắm thì năm thứ tư học sau, cứ qua cái cửa này
trước đã.
Môn học tự chọn có thể tạm thời không học, nhưng ba
khóa thực nghiệm mỗi học kỳ là trốn không thoát, sau khi điều tra kỹ càng, Du
Nhiên chọn lớp sinh vật, lớp t