Old school Swatch Watches
Chân Trời Góc Bể

Chân Trời Góc Bể

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321661

Bình chọn: 7.5.00/10/166 lượt.

hư lửa bùng cháy được thỏa mãn.

Một giọt mồ hôi chạy theo gò má đỏ ửng của anh ta rơi xuống người tôi, từ chỗ đó bùng lên một dòng nhiệt lưu dị thường chảy khắp cơ thể tôi.

Mọi thứ trước mắt tôi đột nhiên sụp đổ vì gương mặt rất giống Trần Lăng, dường như thời gian quay trở lại, thế giới loang loáng biến đổi trước mắt tôi.

Tôi bỗng nhớ lần đầu tiên gần gũi với Trần Lăng, lần đó giọt mồ hôi căng thẳng từ gương mặt đẹp mê hồn của anh cũng rơi xuống người tôi, anh cũng đờ đẫn nhìn vào mắt tôi, vô cùng gượng nhẹ vuốt ve cơ thể tôi sâu dần sâu dần, anh nói cơ thể tôi quá non nớt, anh sợ làm tôi đau… Về sau, mỗi lần chúng tôi yêu nhau, anh đều rất gượng nhẹ, anh nói anh sẽ nâng niu tôi, bởi vì tôi là của anh…

Cho nên một tháng bên nhau, đêm đêm nồng nàn, cơ thể tôi được anh nâng niu vẫn non mọng như ban đầu…

Trần Lăng, anh đã ra khỏi cuộc đời tôi bốn năm, nhưng sự dịu dàng và nồng nhiệt của anh đã thấm sâu trong xương tủy tôi, khiến tôi dù hận bao nhiêu cũng không thể chấp nhận người đàn ông khác. Dù trách giận đến mấy cũng vẫn ngốc nghếch giữ mình…

Liệu chúng tôi có còn gặp lại? Thế giới rộng lớn như vậy, làm sao mà gặp lại, cho dù có gặp thì tình cũng ra sao?

Nhưng tôi muốn gặp anh, dẫu chỉ một lần đứng nhìn từ xa.

Nhìn khuôn mặt quá giống này, tôi lại nhớ Trần Lăng.

Nước mặt lặng lẽ rơi, lòng âm thầm nhớ…

Thời thiếu nữ vô tư, luôn tưởng rằng có những vết thương không thể chịu đựng nổi, sau khi trải qua bao gian truân, mưa gió, mới biết rằng chẳng có gì là không thể chịu đựng, không thể tha thứ trong cuộc đời đầy bất trắc này.

Giờ đây, trải qua cảnh ngộ bi đát như vậy, tôi mới hiểu tôi nhớ anh thế nào, khao khát anh thế nào.

Lâm Quân Dật biết tôi đã bình tĩnh trở lại, lại siết chặt cơ thể lạnh giá của tôi, bắt đầu hôn sâu, mơn trớn những chỗ nhạy cảm trên cơ thể tôi.

Không biết do anh ta quá sành kích thích phụ nữ hay do tôi qua nhớ khuôn mặt giống anh ta, cơ thể tôi run từng cơn, đờ đẫn từng cơn dưới những cái hôn đó.

Khát vọng mãnh liệt từ đáy sâu bùng lên, trong phút chốc, cả cơ thể tôi, trái tim tôi đều hướng về con người tôi đã quá yêu kia…

Anh ta càng đưa đẩy dữ dội càng như đâm sâu vào vết thương sâu nhất trong lòng tôi.

Trong khoảng khắc, cơ thể tung lên, tan chảy trong cao trào ập tới, nước mắt tôi trào ra như nước vỡ bờ, không thể kìm được tôi bật gọi tên anh: “Trần Lăng ! Trần Lăng…”

Cơ thể Lâm Quân Dật bỗng cứng đờ trong tiếng gọi đó, tôi nhận ra cơ thể anh ta đang run, trong hơi thở hổn hển, trong tiếng rên rít lên, một dòng nóng hổi phụt thẳng vào cơ thể co rút dữ dội của tôi, tất cả như giao hòa…

Anh ta gục trên người tôi thở rất lâu rồi mới buông ra, nhìn tôi cười khẩy với ánh mắt châm biếm quen thuộc: “Mỗi lần lên giường với chồng, cô cũng gọi to cái tên đó sao?”

Tôi ngoảnh đi không nhìn anh ta, trong đáy lòng thấy căm hận chính mình, mặc dù bốn năm nay tôi không có đàn ông, cũng không nên hưng phấn khi bị cưỡng bức như vậy, quả thực không còn gì xấu hổ hơn!

Tôi loạng choạng chạy vào nhà tắm, đứng tựa vào tường, chất dịch nhơ nhuốc từ trong cơ thể chảy ra, rớt trên nền đá như minh chứng cho sự nhục nhã tôi không muốn nhớ lại.

Giơ tay ấn vòi hoa sen, dòng nước lạnh chảy xuống người tôi, xối rửa cơ thể nhơ nhuốc của tôi.

Lâm Quân Dật đi vào, ôm tôi từ phía sau, miệng mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Ra ngay! Tôi không phải như vậy!” Tôi huých mạnh khuỷu tay vào người anh ta, tôi chưa bao giờ hận ai như thế, anh ta đã đập nát chút mơ mộng cuối cùng của tôi, buộc tôi phải đối diện với hiện thực tàn khốc.

Anh ta sáp lại gần tôi lần nữa, vừa lau người cho tôi vừa thong thả hỏi: “Cô muốn thế nào? Muốn bao nhiêu tiền, cứ nói ra.”

“Anh!!” Tôi căm hận, hai môi run bắn, mãi mới nói thành lời: “Tôi không phải hạng đàn bà xuống giường là có thể dùng ngân phiếu thanh toán sòng phẳng.”

Anh ta nâng cằm tôi, vuốt những sợi tóc xõa xuống mặt tôi: “Đừng vờ nữa, cô chỉ cần ra giá, bao nhiêu tôi cũng chấp. Đương nhiên, nếu cô bằng lòng, mỗi lần tôi đều trả giá như nhau.”

Cái từ “mỗi lần” của anh ta khiến lòng tôi thắt lại, thì ra trong mắt anh ta, tôi chỉ là hạng gái điếm cao cấp biết bày trò nâng giá.

Tôi căm hận trợn mắt: “Đừng tưởng có tiền là có thể khiến tất cả đàn bà sẽ lên giường với anh.”

“Đừng giả bộ thanh cao với tôi, tôi quá hiểu hoàn cảnh của cô. Bao nhiêu? Một vạn, hai vạn hay mười vạn, hai mươi vạn…” Anh ta hôn nhẹ lên tai tôi, nhìn lưu luyến. “Đương nhiên, nếu cô chịu làm tình nhân của tôi, mấy triệu cũng có thể. Hay là… cô muốn làm thư ký suốt đời cho tôi, ngày ngày ở bên tôi, để tôi bảo vệ cô, chăm sóc cô…”

Anh ta điên rồi, viện tâm thần nào vô trách nhiệm đã để bệnh nhân trốn ra vậy cơ chứ?

Một lần hai mươi vạn cũng bằng lòng, là do anh ta quá nhiều tiền, hay là anh ta thèm khát đàn bà đến phát điên?

“Mười triệu một lần tôi cũng không bán mình, hôm nay là tôi xúi quẩy, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì… tuyệt đối không có lần sau.”

“Thật không? Xem ra cô vẫn chưa hiểu tôi rồi!” Nhìn nự cười nhếch mép gian giảo của anh ta, tôi bỗng có dự cảm chẳng lành.