Snack's 1967
Chân Trời Góc Bể

Chân Trời Góc Bể

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321223

Bình chọn: 7.00/10/122 lượt.

có gì khiến tôi phải nhọc lòng suy nghĩ. Lâm Quân Dật cũng là người công bằng, không để cảm xúc xen lẫn công việc, càng không tùy tiện nổi nóng, trút giận lên người khác.

Sự bình yên dễ chịu đã lâu mới có khiến tôi bắt đầu hy vọng vào tương lai, tôi không thể tham gia lớp tại chức buổi tối, học một chuyên ngành nào đó để nâng cao trình độ, nhưng đêm nào tôi cũng đọc sách về quản lý, kinh doanh, hy vọng có thể làm một thư ký toàn diện hơn, biết đâu Lâm Quân Dật sẽ thuê tôi suốt đời như những ông chủ Âu Mỹ thường làm.

Không ngờ, tất cả chỉ là khoảng lặng trước cơn bão…

Hôm đó, từ trưa, Triệu Thi Ngữ đã liên tục hắt hơi, hai mắt sưng đỏ, xem ra nếu không phải bị cảm thì là do dị ứng mỹ phẩm. Tôi thiên về khả năng thứ hai.

Giở lịch làm việc, hôm nay đứng ngày hẹn giám đốc Trương, cần cô ta đi tiếp khách cùng với Lâm Quân Dật, xem ra anh ta gặp phiền phức rồi.

Cửa văn phòng tổng giám đốc bị đẩy từ bên trong, Lâm Quân Dật đứng tựa cửa nói: “Cô về nghỉ đi.”

“Nhưng buổi tiếp khách tối nay…”

“Tôi sẽ xử lý!” Đợi Triệu Thi Ngữ ra khỏi, anh ta do dự một lát rồi hỏi tôi: “Cô có ứng phó được không ?”

Tôi gật đầu, là một thư ký chuyên nghiệp, chuyện này đâu có gì lạ, chỉ là tôi vô cùng căm ghét.

Nhưng còn cách nào khác, tôi có thể từ chối không ?

Lâm Quân Dật trầm ngâm nhìn tôi, tia thất vọng hiện lên trong mắt.

“Vậy đi thôi.” Khi nói, mặt anh ta tối sầm, hơi thở nặng nề như cố kìm nén cơn giận.

Tôi thực sự không hiểu con người đó, tưởng là trợ lý thay thư ký tiếp khách, anh ta nên tán thưởng mới phải.

Tôi nhìn đồng hồ, còn hai giờ nữa mới đến năm giờ chiều, bây giờ đi hơi sớm.

Anh ta nhận ra vẻ bối rối của tôi: “Trang phục của cô không phù hợp tiếp khách tối nay, nên thay bộ khác.”

Tôi lặng lẽ nhìn bộ váy áo đã mặc ba năm, mặc dù hơi lỗi mốt nhưng nhìn cũng khá, nghiêm túc mà vẫn nữ tính, quan trọng nhất là che được chỗ cần che, không để người ta hình dung, tưởng tượng.

Nhưng anh ta là ông chủ, anh ta nói phải thay, nhất định nên thay.

“Vậy tôi có thể gọi điện thoại?”

Anh ta nhìn tôi, rất lâu mới gật đầu.

Gọi điện cho Liễu Dương, giọng cô rất nhỏ.

“Băng Vũ, có chuyện gì?”

“Tối nay mình phải làm thêm, có thể về muộn, cậu đi đón Tư Tư được không?”

Liễu Dương nói nhỏ: “Được!” rồi tắt máy, hình như cô ấy đang họp.

Nghe giọng Liễu Dương, tôi lại thấy ấm áp, vững lòng, những năm qua Liễu Dương chăm sóc Tư Tư còn chu đáo hơn tôi.

Nếu có người hỏi, điều bi thảm nhất đời tôi là gì, tôi sẽ không do dự trả lời: gặp Trần Lăng.

Nếu có người hỏi, điều may mắn nhất đời tôi là gì, tôi sẽ trả lời: quen biết Trần Lăng.

Nếu có người hỏi, tôi sợ nhất chuyện gì, tôi sẽ nói: gặp lại Trần Lăng.

Bởi vì tất cả sẽ rối loạn…

“Có thể đi được chưa?”

“Ồ, vâng!” Tôi thảng thốt định thần, thu lại nụ cười, sao tôi có thể phân tâm vào lúc không nên phân tâm nhất?

Tôi gác máy, ngước mắt nhìn, bắt gặp tròng mắt đen lạnh như trích vào xương, tim bỗng run lên.

“Tôi đợi bên dưới!” Anh ta lạnh lùng ném lại một câu, quay người, giọng còn giận dữ hơn lúc trước.

Tôi đã làm sai điều gì? Chẳng lẽ anh ta cho rằng tôi không nên xử dụng điện thoại công ty vào việc riêng? Người giàu như vậy, chút việc cỏn con cũng tính toán?

Xem ra tôi phải bỏ công sức tìm hiểu tính cách anh ta, nếu không rất khó hầu hạ ông chủ buồn vui thất thường này.

Tôi ngồi trên xe, nhìn từng cửa hiệu lướt qua hai bên đường, nhưng không để ý bên trong trưng bày thứ gì.

Vốn định nói chuyện với Lâm Quân Dật nhưng bị thái độ như băng tuyết ngàn năm đó đẩy ra xa vạn dặm.

Lâm Quân Dật là người kỳ quặc, thể hiện ác cảm với tôi ra mặt, sao còn nhận tôi vào làm?

Lẽ nào anh ta thích năng lực làm việc của tôi, nói thực, tôi cũng chỉ chăm chỉ hơn người khác chút đỉnh.

Còn về năng lực, tôi cảm thấy Triệu Thi Ngữ hơn tôi nhiều, việc đối ngoại của công ty đều do cô ta đứng ra làm thay Lâm Quân Dật. Thực ra công ty cũng có ban Đối ngoại, nhưng do thành lập chưa lâu, phòng Nhân sự vẫn chưa tìm được một trưởng ban có kinh nghiệm nên vị trí đó tạm thời bị bỏ trống, mọi việc cần ngoại giao đều do Triệu Thi Ngữ trang điểm ngất trời, cùng Lâm Quân Dật đi giải quyết.

Vừa vào trung tâm thương mại, tâm trí Lâm Quân Dật liền tập trung vào các loại trang phục muôn màu muôn vẻ do các cô nhân viên giới thiệu, xem kỹ từng bộ váy áo, chẳng hề để ý đến sự có mặt của tôi.

Nói chính xác, trước giờ anh ta chưa từng coi tôi tồn tại.

Tôi đi theo Lâm Quân Dật, liếc nhìn bóng lưng anh ta bị cô nhân viên che một phần, trong tâm trí lại hiện ra cảnh cùng Trần Lăng dạo phố mấy năm trước. Hồi đó, cuộc sống của chúng tôi rất khó khăn, đi mua quần áo, giá cả là tiêu trí cân nhắc duy nhất, vô số lần bị các bà chủ lườm nguýt.

Nhưng sự coi thường của họ có là gì, đằng nào lòng tôi cũng hân hoan.

Ôi! Những hận, những oán, tất cả ký ức vẫn rõ ràng trong tôi…

Lời thề đã như mây khói bay đi, tôi vẫn ngốc nghếch đứng yên chỗ cũ.

Một chiếc váy dài màu đen, cổ trễ xuất hiện trước mặt tôi, cắt ngang dòng hồi ức.

Tôi cúi đầu che giấu vẻ thất thần của mình, vội vàng đón lấy.

Nhìn chiếc váy, tôi thầm thở phà