
Dừng lại......” Nàng vô lực thét lên, bị
động thừa nhận hạ thể một lần lại một lần cuồng tiến mạnh công.
Đôi cánh tay mạnh mẽ của
Xích Nhĩ Đa ôm chặt nàng, phân thân cực đại từ phía sau lại tiến sâu thêm một
chút vào chổ sâu nhất của hoa tâm.
Tất cả những suy nghĩ
trong chốc lát vỡ tung thành trăm ngàn mảnh nhỏ vỡ vụn, trong lúc nàng đạt đến
đỉnh cao nhất của hoan ái là lúc, liên tiếp co rút lại cũng làm cho hắn nhịn
không được bắt đầu đến cao trào.
“Không...... A a a
a......” Không chịu nổi quá nhiều cơn khoái cảm, trong cơn cao trào mãnh liệt
nhất, nàng cuối cùng vô lực ngất.
Mà hắn lúc này, còn lại
là đem đầy bụng dục hỏa, trực tiếp ở trong cơ thể nàng phun ra ra tất cả những
chất lỏng nóng ấm.
Mới lưu luyến không rời
đem vật cứng rắn nóng ấm của hắn rút ra khỏi người nàng.
“Hu......“ Kéo mạnh dây
cương.
Chậm rãi hạn chế tốc độ
Cực Phong , đem thiên hạ trong lòng ngất đi, mặc quần áo thật cẩn thận, quay
đầu đi về hướng cửa thành Tây ......
Từ lần chạy trốn bất
thành của hôm đó,nàng đã bị trông giữ càng nghiêm ngặt hơn, chẳng những một
cung nữ ngày thường theo hầu hạ sát bên cạnh, hai tỳ nữ hầu hạ, mà bây giờ còn
tăng thêm một đám nữ thị vệ trông coi ngoài cửa, để ngừa nàng chạy trốn lần thứ
hai.
Hắn thật sự là hoảng hốt
quá mức a! Một Vương thượng của một quốc gia, muốn nữ nhân, muốn thị tẩm,
chuyện này đâu có khó gì với hắn? Tin tưởng chỉ cần hắn khẽ động một ngón tay,
một đám nữ nhân xếp thành hàng cam nguyện thay thế vị trí của nàng, tại sao lại
không chịu thả nàng ra?
Đã qua mấy ngày, nàng
cũng không nhìn thấy bóng dáng của Xích Nhĩ Đa, chuyện này làm cho nàng thở
phào nhẹ nhỏm một hơi.
Nàng ở trong phòng buồn
đến chết đi được, may mà các nữ tỳ đã đoán trước ý định của nàng, đã chuẩn bị
sẵn áo lông Cáo màu đỏ, nàng đi đến hoa viên bên ngoài Xuân Tuyết các giải sầu.
Phía sau, còn lại là nữ
tì theo bên người, Thúy nhi, còn có hai nữ hầu vệ mang kiếm .
Áo lông cáo màu đỏ này đó
chính là vật quý hiếm có chỉ duy nhất có tại Xích Lung Quốc này, từ lông cáo
đỏ, qua rất nhiều công đoạn mới may thành như thế.
Nó cùng với các loại lông
thú vật khác không giống nhau là, ngoài trừ một màu đỏ quyến rũ lấp lánh, khi
mặc vào sẽ chống lạnh vô cùng giữ ấm áp.
Tại đây phương Bắc rét
lạnh như thế này, ,mặc nó vào ngoài việc hưởng thụ sự ấm áp hiếm có ra, còn
tượng trưng cho thân phận cùng địa vị.
Nhưng mà đương nhiên loại
vật phẩm quý giá hiếm thấy này đương nhiên giá tiền rất dọa người,chỉ có Vương
tộc mới có năng lực sử dụng, cũng thường bị tiến cống đến hoàng thất Trung
Nguyên , nghe nói ngay cả đương kim hoàng đế cũng rất yêu thích a!
“Chủ tử! Đi lâu như thế,
có mệt hay không? Đằng kia có bàn đá, hay chúng ta đến đó nghỉ ngơi nhé?”Thúy
nhi chỉ ở phía trước dưới tán những cành mai, dùng hòn đá xây thành cái bàn nói.
“ Được.” Dạ Thủy Linh khẽ
gật đầu.
Lúc này, Thúy nhi lấy ra
cái giỏ bằng trúc, từ bên trong đem ra những món điểm tâm ngọt chuẩn bị tốt đặt
ở trước mặt Dạ Thủy Linh .
“Đây là mới ra lệnh cho
nữ đầu bếp làm, đều là những loại bánh mà chủ tử yêu thích.” Tự tay bày một món
lại một món đêm lên bàn.
Gió lạnh ào tới, nhánh
cây lay động, những đóa hoa tung bay trong gió, cảnh này lúc này , làm cho nàng
không khỏi nhớ tới giờ dạy học quốc văn ở trường học, sách giáo khoa có một câu
thơ:” vô cùng một phen hàn triệt cốt, kia hoa mai phác mũi hương.” Thì thào nói
nhỏ.
Mặc dù mùa đông còn chưa
bắt đầu, hoa mai cũng đã nở rộ xinh đẹp như thế , gió thổi qua, từng cánh hoa
bay bay trước mắt, làm nàng nhìn đến nhập thần.
“Chủ tử ngâm thật tốt,
đến đây, thưởng thức thử xem hương vị có giống như trước đây, tuy rằng không
phải do ngự trù ở cung đình làm, nhưng nghe nói tay nghề của nữ đầu bếp này
cũng không kém.”Thúy nhi cười tán thưởng nói.
Dạ Thủy Linh thu hồi suy
nghĩ hỗn độn , hướng mắt nhìn lên, đang lúc nàng vươn tay đếnn những món thức
ăn trên bàn,phát hiện, trên bàn không giống những thức ăn mà nàng thích ăn.
Thảm hại hơn là, tất cả
những thứ đó đều là thức ăn ngọt mà nàng ghét nhất từ nhỏ đến lớn.
Không phải bánh đậu xanh,
thì là bánh ngọt, nói chung đủ loại bày la liệt kia toàn là….
“Chủ tử? Người làm sao
vậy ?” Nhìn thấy biểu tình của chủ tử vô cùng khó coi,Thúy nhi khẩn trương hỏi.
“À không có gì, ngươi
mang đi đi! Hiện tại ta không muốn ăn.” Vì không muốn phụ lòng tốt của Thúy
Nhi, nàng tùy tiện tìm một cái lý do.
“ Không muốn ăn?” Sao lại
như vậy? Mấy thứ này đều là chủ tử bình thường thích ăn a! Chỉ cần nhìn đến mấy
thứ này, chủ tử nhất định sẽ cao hứng một ngụm tiếp theo một ngụm, lộ ra thỏa
mãn tươi cười, kỳ quái, chủ tử rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hay là chủ tử
muốn uống bát canh đậu đỏ trước cho ấm áp?”
Nói xong, Thúy nhi vội
vàng từ trên bàn bưng tới canh đậu đỏ nóng hầm hập mang đến trước mặt nàng.
Nhíu mày, vươn tay đẩy
ra, “Ta nói không muốn ăn, là không muốn ăn, toàn bộ đều đem đi xuống, đem đi
xuống.” Nhìn bát canh ngọt kia, Dạ Thủy Linh có chút không kiên nhẫn gầm nhẹ.
Bị tính tình của chú tử