Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chân Ngắn Sao Phải Xoắn

Chân Ngắn Sao Phải Xoắn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321550

Bình chọn: 10.00/10/155 lượt.

m đi… em xin lỗi…”

Mãi một lúc sau, thấy bên kia tường có tiếng nói vọng lại.

“Không sao, nhưng… Vừa nói gì đấy? Nói lại nghe xem nào?”

“Nói gì, tôi chỉ hỏi xem anh có sao không thôi mà.”

“Không, câu cuối ấy… nói lại đi.”

“Tôi nói, tôi xin lỗi.”

“Không đúng. Nói lại đi.” Ôi trời, thằng cha này quá là ngoan cố hết mức, người ta đã cố lảng đi thế rồi mà vẫn cố bắt khai ra được. Đúng là cảnh sát, ngã như thế mà tai vẫn thính như tai… chuột! Tôi ngần ngừ một lúc, mặt đỏ nhừ, may mà không có ai nhìn thấy tôi lúc đấy chứ nếu không chắc tôi chết vì xấu hổ mất. Hoành Tá Tràng vẫn giục tôi nhắc lại rất kiên trì. Tôi đàng buột mồm, nhưng tự lấy tay che mặt mình.

“Nói là… em… xin lỗi…”

Bên kia rộ lên một tràng cười, rồi giọng như dịu lại.

“Tốt, từ sau nhớ ngoan thế nhé.”

“Còn lâu, mỗi lần này thôi.”

“Đồ ngoan cố, biết thế người ta ngã sang phía bên kia ăn vạ có phải dễ hơn không?”

Tôi mỉm cười. Đúng là Hoành Tá Tràng, anh ta luôn gây ra đủ các thứ tùm lum trong cuộc đời tôi, nhưng chưa bao giờ mất đi vẻ dễ thương của nó. Tôi không muốn đôi co thêm, nên đành lấy cớ bị muỗi đốt nhiều nên chuồn lên phòng. Thực chất, nếu ở đó nếu thêm tí nữa, tôi sợ hai má mình cháy mất, nó đã nóng rực như lò luyện linh đan rồi. Không biết Hoành Tá Tràng có bị đau không, nhưng tôi nghĩ, chắc anh ta không sao đâu, anh ta là cảnh sát mà, ba cái trò nhảy tường này quá muỗi. Nói vậy thôi, chứ tôi vẫn thắc thỏm lo lắng không yên mất cả ngày hôm đó, nhưng lại ngại không dám gọi điện hỏi thăm. Lần đầu tiên, cái mặt dày như bánh bao nhúng nước của tôi mới biết ngại là gì đấy.

Cục kẹo đến tìm tôi vào một ngày giao mùa nắng đẹp rực rỡ (Các bạn đừng vội chém cái sự sến sẩm của tôi, đôi khi, tôi thấy sến cũng hay mà). Cô ấy vẫn xinh đẹp như từ trước đến nay vẫn vậy, chỉ có điều đôi mắt buồn ủ dột ngày nào giờ đã sáng ngời, đầy tự tin và sức sống. Tôi ngạc nhiên vì sự thay đổi nhanh chóng đó của Cục Kẹo, không ngờ Hoành Tá Tràng giỏi thế, anh ta dường như đã mang đến cho cô ấy sinh khí mới, một sức mạnh mới để cứng rắn và mạnh mẽ hơn.

Cục Kẹo cười với tôi, cô ấy cảm ơn tôi. Ôi, chuyện nhỏ, tôi chỉ là người vun vén cho hai người xích lại gần nhau thôi, chứ có làm được gì to tát đâu. Cục Kẹo lắc đầu, cô ấy nói không phải là chuyện đó, cô ấy muốn cảm ơn tôi vì sự yêu đời và niềm tin phơi phới vào cuộc sống của tôi đã khiến cô ấy hiểu ra rằng cuộc đời này có đầy những niềm vui và nỗi buồn chẳng qua chỉ là một khúc rối rắm nhỏ thôi, chỉ cần kiên trì tháo gỡ thì mọi thứ lại trở về nguyên trạng thái. Cô ấy nói, cô ấy tự tin làm lại cuộc đời, tự tin để gạt phăng ý nghĩ sẽ tìm đến cái chết lởn vởn trong đầu bao lâu nay. Cô ấy sẽ đi du học, sẽ bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi mới. Cục Kẹo nói, cô đã gom đủ sự tự tin để thực hiện những gì cô muốn. Tôi lặng người, Cục Kẹo sẽ đi du học, còn Hoành Tá Tràng? Cô sẽ bỏ Hoành Tá Tràng ở lại đây ư? Cục Kẹo như hiểu ý tôi, cô ấy nói.

“Thực ra, em và anh Hoành không giống chị nghĩ đâu, anh ấy coi em là em gái và đối xử rất tốt với em.”

“Nhưng em yêu anh ta mà.”

Cục Kẹo cười buồn với tôi, rồi uống một ngụm nước, giọng vui vẻ trở lại.

“Tình yêu một phía thôi mà, anh ấy có người yêu rồi.”

Trời! Cái gì đây, choáng quá! Hóa ra Hoành Tá Tràng không yêu Cục Kẹo, hóa ra anh ta đã có người yêu từ đời nào rồi. Vậy mà vẫn còn bỡn cợt với Cục Kẹo thế sao được? Đồ tồi, đồ đểu cáng, tôi phải cho anh ta một trận. Nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ngồi trơ như hòn đá vừa bị hất văng ra bãi cát. Vậy, người yêu anh ta là ai? Là ai? Mà anh ta giấu nhẹm như thế? Cục Kẹo nhún vai, vẫn nụ cười đẹp mê hồn ấy trước mặt tôi. Tôi cũng ngạc nhiên vì Cục Kẹo không còn vật vã khóc lóc như trước nữa, cô ấy nói điều đó bằng sự bình thản không ngờ. Cục Kẹo nắm tay tôi.

“Rồi chị sẽ biết người đó thôi.”

Tôi lắc đầu, xua tay như muốn nói với Cục Kẹo rằng, tôi không quan tâm đến điều đó. Tôi chuyển sang hỏi thăm Cục Kẹo về việc đi du học sắp tới của cô ấy. Chúng tôi vẫn nói chuyện vui vẻ cùng nhau, tôi thầm cầu mong cho cô ấy sẽ có một cuộc sống mới đầy áp niềm vui, cô ấy sẽ không còn cảm thấy cô đơn, bơ vơ như quãng thời gian trước đây nữa.

Sau cuộc trò chuyện với Cục Kẹo, tôi bứt rứt không yên. Hoành Tá Tràng có người yêu ư? Sao anh ta chưa từng hé răng nói một lời về người đó nhỉ? Sao không nói sớm để Cục Kẹo đỡ phải chạy theo và đau khổ thế chứ. Nhiều suy nghĩ cứ chồng chéo, ngổn ngang trong tôi. Buồn, tức giận, thất vọng hay ghen tuông? Tôi không diễn tả được cảm xúc của mình lúc đó. Tôi có cảm giác như mình sắp nghẹt thở đến nơi rồi ấy. Thôi được rồi, đã thế thì tội gì phải chịu đựng thêm nữa. Tôi nhấc máy và gọi cho Hoành Tá Tràng. Không chờ anh ta nói gì, tôi vội hỏi.

“Cục Kẹo nói anh ta đã có người yêu.” “Ừ!”

“Vậy… vậy… sao anh còn lừa gạt cô ấy.”

“Tôi đâu có lừa gạt, chúng tôi đã nói rõ với nhau từ trước mà, cô ấy muốn tôi làm bạn tốt của cô ấy.”

“Vậy… cô… người… yêu của anh là ai? Tôi có biết không?\"

Tôi hồi hộp áp chặt điện thoại vào tai, lồng ngực cứ như trống đánh ngày hội. Bên kia, Hoành Tá Tràng im