
Tôi nghĩ, dù thế nào đi nữa tôi vẫn vui vẻ cười giữa cuộc đời này và tôi mong mẹ tôi cũng vậy.
Tôi lại tiếp tục cuộc sống phởn phơ với cặp chân ngắn và đôi mắt híp tịp của mình, dù có hơi cô đơn một tẹo nhưng tối vẫn không thấy thế là buồn. Từ bé, tôi đã học được cách tự hài lòng với những gì bản thân mình có, tôi chưa từng cảm thấy ghen tị với bất kỳ cô gái xinh đẹp nào. Đơn giản vì, tôi luôn nghĩ, tôi xinh đẹp không thua kém gì họ... Đấy, vũ khí lớn nhất của phụ nữ không phải là nhan sắc mà là sự tự tin, các bạn hãy luôn nhớ điều đó nhé.
Mẹ tôi ngày càng trầm lặng, sếp Tam Mao cũng thế, chỉ có điều, thi thoảng tôi cũng bắt gặp ông ấy nhìn trộm mình. Nhưng, không sao, tôi nghĩ vì yêu mẹ tôi quá nên chú ấy mời lén nhìn ®Ó thăm dò thái độ của tôi mà thôi. Tôi thì mong họ thành đôi chết đi được, như thế, nghiễm nhiên tôi trở thành “cô chủ nhỏ” của công ty này, đến lúc đó tôi sẽ không phải vò đầu bứt tai mỗi khi phải bịa ra những lá thư lâm li bi đát đòi tăng lương nữa. Ôi, nếu điều đó xảy ra thật thì tôi quả là người may mắn nhất thế gian này. Nhưng, các bạn đừng vội tưởng tôi tham tiền đến mức “gả” mẹ cho sếp nhé, còn một lý do rất sâu xa khác là tôi muốn mẹ có một chỗ dựa đúng nghĩa sau bao nhiêu năm lăn lộn nuôi tôi. Và nếu nói rằng, tôi không khao khát có một người bố thì đó là nói dối, tôi vẫn mơ mình thấy bố hằng đêm. Tôi đã từng lén lục tung phòng mẹ tôi để cố tìm một chút gì còn sót lại về người bố bỏ rơi mình, nhưng tuyệt nhiên không hề có. Vì thế, tôi lại tưởng tượng ra khuôn mặt bố trong giấc mơ. Hồi đầu, khi cơn sốt hoạt hình Nhật Bản tràn sang, tôi thường nghĩ bố mình chắc phải đẹp trai như anh Tuxedo mặt nạ chuyên dùng hoa hồng cứu người đẹp. Còn khi lớn hơn chút nữa, làn sóng phim Hàn Quốc dậy lên, tôi nghĩ chắc bố mình phải đẹp trai cỡ anh Jang Dong Gun chứ chẳng vừa đâu. Dần dần, lớn lên, hình ảnh về người bố đã không còn mơ mộng như trước nữa, nó mờ dần với những lo toan thường nhật và tôi không cảm thấy phiền não gì về điều đó. Mẹ tôi, dường như có cảm giác nợ tôi một mái ấm đầy đủ, nhưng mẹ không hề biết rằng tôi luôn tự hào về mái ấm chỉ có một nửa của mình, tôi ngưỡng mộ mẹ, và đương nhiên, tôi cũng luôn ngượng mộ chính mình!!!
Từ hồi chuyển sang tình trạng cô đơn, tôi càng được Hăng-rô Nguyễn “chăm sóc” tận tình hơn. Chỉ có điều, sự quan tâm của anh ta đôi khi vụng về quá khiến tôi không ít lần ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nói thật, xét về một khía cạnh nào đó, thì tôi thấy Hăng-rô là một chàng trai dễ thương và chân thành. Nhưng, xét về nhan sắc thì ...Trời ơi! Ch¼ng lẽ, giai đẹp xung quanh tôi đã... tuyệt chủng hết rồi? Chẳng nhẽ ông trời nhất định phải se duyên cho tôi và Hăng-rô Nguyễn sao? Nhiều khi, tôi nhíu mày đến rách cả trán mà vẫn không thể tìm ra nét đáng yêu nào trên khuôn mặt toàn răng đó! Nếu quả thật, toi phải lấy một người như thế này, chắc lá số của tôi đã bị ông trời bôi nhọ nồi lên rồi!!!
Một lần, gặp Hăng-rô trong thang máy, tôi cố gắng nói với anh ta rằng, anh hãy đi tìm người khác đi, tôi thực sự không xứng đáng với anh, tôi xấu, tôi mắt híp, tôi khó tính và chân tôi lại ngắn nữa. Đấy, lần đầu tiên trong đời tôi tự dìm hàng mình đến thế rồi mà lão Hăng-rô vẫn chìa răng ra lạnh lùng lắc đầu.
“Không, tôi không bỏ cuộc đâu.”
Thế là hết, nói nát nước nát cái rồi mà không đâu vào đâu là sao? Không những thế, Hăng-rô còn an ủi tôi một câu, mà dù sau này có chết đi sống lại khoảng mười lần nữa thì tôi sẽ không bao giờ quên. Hăng-rô nói.
“Thực ra, chân cô có ngắn lắm đâu, chỉ thua cặp chân một mét hai của siêu mẫu Thanh Hằng khoảng tầm hơn hai mươi phân chứ mấy.”
Trời đất quỷ thần ơi, đấy là chân tôi còn tính cả phần eo nữa mới được 89 phân đấy, chớ mà đo nguyên chân như Thanh Hằng chắc tôi chỉ chưa tròn tám chục thôi đâu. Hăng-rô Nguyễn an ủi như thế thì khác nào sỉ nhục tôi??? Khỏi phải nói, nghe xong câu đấy, tôi hằm hằm lao đi, Hăng-rô Nguyễn vất vả chạy theo giải thích nhưng tôi không thèm nghe. Một khi, mặt tôi đã chuyển sang màu tím của khoai môn rồi thì anh có nói thêm điều gì cũng vô ích thôi.
Buổi trưa, Cục Kẹo tự nhiên gọi điện mời tôi đi ăn. Dù có băn khoăn vì lý do gặp gỡ này, nhưng cứ thấy nhắc đến ăn là mắt tôi lại sáng rực như đèn ô tô. Ồ chắc ch¼ng có gì đâu, nàng ta chỉ cảm ơn mình đã đưa Hoành Tá Tràng đến cạnh nàng ấy thôi. Nghĩ thế, nên tôi rộn ràng phi đến. Cục Kẹo hỏi thăm tôi liên tiếp, cô ấy cứ làm như tôi vừa mới bay từ sao kim về ấy. Cục Kẹo nhìn tôi chăm chú rồi hỏi.
“Chị đã hết buồn chưa?”
Tôi hơi sững người vì sự quan tâm của Cục Kẹo, tôi nói.
“Buồn gì nữa?”
“Chẳng phải chị chia tay người yêu, rồi anh ấy đi Singapore mà không hề níu kéo còn gì.”
Tôi bật cười, Cục Kẹo ơi là Cục Kẹo, chẳng ai sống mãi trong nỗi buồn được, mới một tí ti thế thôi mà mất cả cuộc đời tươi đẹp phía trước để khóc than thì liệu có phí phạm quá không? Cục Kẹo nắm tay tôi, mắt Cục Kẹo lúc đó thật lạ, vừa buồn vừa vui. Nói thật, tôi mà là con trai, chắc chắn tôi sẽ tình nguyện ngã vào đó, dù có chết đuối ngàn lần cũng cam lòng. Cục Kẹo nhìn t