
một khi đã máu thì đừng hòng có ai ngăn tôi lại được …
Ô, Hoành Tá Tràng không ngăn được tôi, nhưng một giọng nói có hơi e dè của một người đàn ông đã ngăn tôi lại.
“Có khi bọn tôi về đây.”
Bọn tôi nào? Bọn tôi ở đâu? Giờ tôi mới nhìn quanh phòng, ối trời đất ơi! Ở đâu ra lắm áo vàng thế? Phải đến gần chục người đang đứng quanh phòng ấy chứ. Chẳng có nhẽ… họ đã nghe hết những gì tôi nói rồi? Chẳng có nhẽ… ôi, thế là hình ảnh duyên dáng của tôi, sĩ diện của tôi, sự kiêu hãnh của tôi… tất cả đã đi tong chỉ vì cái thói hấp tấp chưa kịp nhìn đã kịp chửi của tôi. Mấy anh áo vàng mỉm cười nhìn tôi, còn tôi thì mặt đỏ như tiết gà, người đứng ngây như tượng. Anh áo vàng cao nhất trong đó hỏi.
“Bạn gái cậu đây à? Thế mà chẳng giới thiệu với anh em gì cả nhỉ?”
Tôi liếc sang Hoành Tá Tràng, chỉ mong anh ta nói cho tôi một câu gì đó cứu vãn tình thế gay cấn này. Anh ta cười tủm tỉm nhìn tôi rồi lắc đầu.
“Đâu, bà ngoại tôi đấy!”
Hả? Hoành Tá Tràng, tôi phải giết anh, dù tôi có già đi nữa cũng không thể đến mức ấy được. Mặt tôi từ chỗ đỏ gay gắt đã chuyển sang tím bầm lại, Hoành Tá Tràng vẫn cười vui vẻ. Tôi đứng ngây ra nhìn các anh chàng đẹp trai lần lượt chào chúng tôi ra về. Ôi, tại sao giữa một rừng trai đẹp mà tôi lại tự đánh mất sự duyên dáng của mình như thế này chứ! Thật là buồn, thật là sầu.
Mọi người vừa bước ra khỏi phòng, tôi còn chưa kịp nguôi giận kinh người khi bị Hoành Tá Tràng gọi là bà ngoại thì Cục Kẹo từ ngoài lao vào khóc thút thít. Cục Kẹo sà xuống giường vừa mếu máo vừa sờ cái tay đeo băng trắng lóa của Hoàng Tá Tràng và nói. “Anh, anh có đau lắm không? Sao lại đến nông nỗi này chứ?”
Hoành Tá Tràng ngượng nghịu nhìn tôi rồi nắm lấy tay Cục Kẹo.
“Anh không sao, chỉ như kiến cắn ấy mà.”
Cục Kẹo vẫn nước mắt lưng tròng, còn tôi khi nghe câu đó của Hoành Tá Tràng chợt nhiên người như có một nguồn điện giật. Anh ta chưa từng nói câu nào dịu dàng như thế với Cục Kẹo và đương nhiên với cả tôi. Cục Kẹo lại nức nở khi nhìn thấy mấy vết xước trên mặt Hoành Tá Tràng, Hoành Tá Tràng liên tục xoa dịu Cục Kẹo.
“Anh không sao thật mà, ti tí thôi mà.”
Trong phút chốc, sự tức giận của tôi tan biến. Tôi cảm thấy mình trở thành người thừa và thật vô duyên nếu cứ đứng đơ như vậy. Tôi lặng lẽ rút lui. Trên đường về, không hiểu sao lòng tôi nặng như đeo đá. Ôi, tình cảm con người thật phức tạp, giá như tôi là một con cá có phải hơn không???
Từ hôm đó, tôi không còn đến thăm Hoành Tá Tràng nữa, cũng không gọi điện hay nhắn tin gì. Tôi nghĩ, họ đã có nhau thì tôi chẳng còn lý do gì để vun xới cho họ. Hơn nữa, sự xuất hiện của tôi chỉ làm cho hai người mất tự nhiên mà thôi. Dù vậy, thi thoảng tôi vẫn băn khoăn không biết anh ta xuất viện chưa, tình trạng thế nào?... Những lúc đó, tôi chỉ gọi điện hỏi qua Cục Kẹo, mỗi lần Cục Kẹo nói “Tốt chị ạ, sao chị không đến thăm anh ấy”. Tôi lại giả vờ kiếm cớ, “À, chị bận quá mà”. Tôi nói thế mà trong lòng vẫn có gì đó ngậm ngùi đến lạ. Tôi nhớ đến những lời nói dịu dàng an ủi mà Hoành Tá Tràng dành cho Cục Kẹo rồi chợt nghĩ, sao anh ta không bao giờ nói với mình những câu như thế nhỉ? Ơ, mà tôi với anh ta thì liên quan quái gì đến nhau chứ, giữa oan gia với oan gia thì làm gì có sự dịu dàng?
Một buổi tối rất muộn, khi tôi đang co ro trong mớ chăn ấm thì có tiếng gõ cửa rất nhẹ. Kỳ lạ, chẳng nhẽ có ai khác trong nhà này sao? Mẹ tôi không bao giờ gõ cửa một cách rụt rè như thế, bà chỉ đập cửa thôi. Tôi vừa ngạc nhiên, vừa thận trọng trùm kín chăn ra mở cửa.
Mẹ đứng trước mặt tôi, dường như mắt mẹ có những quầng thâm mà trước giờ tôi chưa từng nhìn thấy. Mẹ ngồi xuống giường và tự nhiên ít nói hơn thường lệ. Những cử chỉ đó của mẹ khiến tôi lo sợ, phải chăng có chuyện gì đã xảy ra với mẹ ? Tôi đánh bạo hỏi.
“Mẹ và chú ấy có chuyện gì à?”
Mẹ lắc đầu, tôi sà xuống bên mẹ, mẹ nắm tay hỏi nhỏ.
“Thế đã hết buồn chưa?”
“Con hết buồn lâu rồi mẹ ạ.”
Mẹ lại gật đầu, mẹ nhìn đi đâu đó, rồi chợt nhiên nói.
“Phương này, nếu mẹ nói dối con chuyện gì đó, con có ghét mẹ không?”
Tôi kinh ngạc nhìn mẹ, đến lúc này thì tôi mới hiểu đã có chuyện gì đó xảy ra thật rồi. Ôi, mẹ của tôi, chưa bao giờ tôi thấy mẹ trăn trở nhiều như thế. Tôi đáp lại một cách vui vẻ nhất có thể để mẹ an lòng.
“Mẹ làm sao đấy, chẳng có ai lại ghét mẹ mình cả, ai trên đời này chẳng nói dối một lần, mẹ không biết chứ con nói dối mẹ cả trăm lần rồi ấy chứ.”
Mẹ tôi bật cười.
Tôi sà vào lòng mẹ, mẹ vuốt tóc tôi, lâu lắm rồi tôi không có được cảm giác được mẹ âu yếm như thế. Tôi nằm im để từng ngón tay dịu dàng, thon thon của mẹ vuốt từng sợi tóc của mình, lòng ấm áp hẳn. Tôi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Sáng tỉnh dậy, tôi tự trách mình sao đêm qua lại ngủ nhanh quá, không kịp hỏi mẹ cho rõ ngọn ngành câu chuyện.
Những ngày sau đó, mẹ không nhắc lại chuyện từ hôm trước nữa, tôi cũng sợ mẹ buồn nên không hỏi, mặc dù trong lòng không thôi băn khoăn. Tôi để ý đến mẹ nhiều hơn, mẹ thường nhìn trộm tôi rồi thở dài. Tôi không hiểu những gì mẹ đang trải qua, nhưng bằng tr