Teya Salat
Chân Ngắn Sao Phải Xoắn

Chân Ngắn Sao Phải Xoắn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322485

Bình chọn: 7.00/10/248 lượt.

ếu Hoành Tá Tràng xổ ra một tràng với tôi. Đúng lúc anh ta há mồm thì chuông điện thoại lại reo. Anh ta rút điện thoại ra, và tôi liếc thấy tên người gọi là “KHÔNG AI CẢ” ( Tôi thề, không phải tôi tọc mạch đâu, chỉ tại cái mắt híp của tôi luôn biết cách liếc đúng chỗ mà thôi). Tôi không nghe thấy người bên kia nói gì ( Mặc dù, tôi đã cố gắng căng tai hết cỡ, thật là tức chết đi mất ) . May sao, tôi vẫn còn được an ủi vì nghe được tiếng nói có phần hốt hoảng của Hoành Tá Tràng.

- Bình tĩnh lại đi, tôi sẽ đến ngay !

Ô ! tóm lại, Không Ai Cả là ai ? Là ai mà khiến Hoành Tá Tràng ương ngạnh, ngang bướng phải sợ hãi đến thế ?. Hoành Tá Tràng không để tôi tưởng tượng gì thêm nữa. Anh ta bắt đầu lao xe như điên. Còn tôi thì cũng hét như điên.

- Cho tôi xuống ! Tôi không muốn đuổi cướp nữa đâu !

Hoành Tá Tràng ơi, xin hãy tha cho tôi. Tôi không muốn lại bị rách chân một lần nữa đâu. Tôi chẳng biết tôi gào to đến mức nào mà khiến Hoành Tá Tràng đang phóng xe như điên chợt từ từ dừng lại. Anh ta nhìn cái bản mặt xanh như tàu lá chuối của tôi,( Đố đứa nào trong trường hợp đó mà mặt không xanh đấy ) Hoành Tá Tràng chẳng nói chẳng rằng, thò tay ra sau nắm lấy hai tay tôi vòng qua eo của anh ta. Ối, ý là anh ta bảo tôi ôm ý mà, tôi hoảng hốt định rụt tay lại thì anh ta túm lấy, nói rất lạnh lùng.

- Không muốn rơi xuống đường thì để nguyên đấy !

Đương nhiên, chẳng đứa điên nào đang ngồi trên xe mà muốn mình rơi xuống đường cả. Và điều đương nhiên hơn nữa, tôi chẳng dại gì mà từ chối hay nổi khùng với anh ta vào lúc này . Kinh nghiệm giang hồ vặt mấy năm trời mách bảo tôi rằng, không nên đụng vào một tổ kiến lửa nếu bạn không có trong tay một xô nước. Mà ở đây, giờ phút này thì kiếm đâu ra xô nước ? Trong khi tổ kiến lửa là Hoành Tá Tràng lại quá hung hăng. Tốt nhất là ngoan ngoãn làm theo cho nó lành. Dù vậy, tôi vẫn cố phản ứng yếu ớt.

- Này, không phải anh là cảnh sát giao thông sao ? Ai cho anh đi nhanh thế

- Không nói nhiều, bám chắc vào.

Hoành Tá Tràng rồ ga, chạy như điên khiến tôi bay cả tóc trán, gió vào mắt khiến nước mắt tôi rơi lã chã. Ơn trời, Hoành Tá Tràng là một tay lái lụa, anh ta đã đưa tôi về đến nhà, và không thèm chào tôi lấy một câu, anh ta quay xe chạy một mạch. Mẹ tôi tí tởn đi ra nhưng chỉ kịp hít khói xe của anh con rể mà mẹ mơ ước. Mẹ lườm lườm nhìn tôi.

- Mày làm gì mà nó phải chạy té khói thế hả con ? Phải duyên dáng tí chứ.

Trong lúc mẹ tôi hỏi chuyện, tôi không ngừng lau nước mắt. Mẹ tôi hốt hoảng.

- Sao ? Chuyện gì ? Hai đứa cãi nhau à ? Sao lại khóc ?

- Cãi gì mà cãi ! Anh ta chạy nhanh quá, gió vào cay mắt !

- Trời, thế mà tao cứ tưởng mày giận dỗi gì nhau.

- Mẹ ơi là mẹ, mẹ cứ nói như là bọn con yêu nhau ấy. Anh ta với con ghét nhau như chó với mèo, mẹ mừng hụt rồi.

Mẹ tôi ngẩn mặt nhìn tôi, tôi tập tễnh lẻn nhanh vào nhà. Điên mà đứng đấy để nghe bà ca cẩm à ? . Tôi chỉ có hai nỗi sợ lớn nhất trong đời, đó là sợ chết ( chết thì ai chẳng sợ ) và sợ mẹ tôi cằn nhằn ( vì bà có thể kể lể, liệt kê chi tiết những việc làm sai trái của tôi từ thời tôi còn đóng bỉm đến tận bây giờ). Công nhận, mẹ tôi có trí nhợ thật siêu phàm, đáng lẽ mẹ phải là tiến sĩ gì đó về lịch sử mới phải.

Ăn cơm xong tôi nằm ì trên giường và cảm thấy bồn chồn khủng khiếp. Chủ yếu là tôi không thể giải thích được lý do vì sao Hoành Tá Tràng lại có những biểu hiện bất thường như vậy. Tôi có nên gọi điện hỏi thăm anh ta không ? Không phải vì tò mò hay tọc mạch đâu, tôi muốn quan tâm anh ta tí thôi mà, dù sao chúng tôi cũng là bạn bè, có ghét nhau như chan canh đổ mẻ thì bạn vẫn là bạn đúng không ?. Nghĩ là làm, tôi vớ điện thoại gọi cho Hoành Tá Tràng, một hồi chuông dài Hoành Tá Tràng mới nhấc máy, tôi vừa mới há mồm định hỏi thì anh ta đã nói.

- Tí gọi lại sau !

Anh ta phũ phàng cúp máy. Thật là mất lịch sự, biết thế tôi chẳng gọi cho đỡ tốn ba giây tiền điện thoại. Ôi, nhưng mà tại sao ? Có chuyện gì với anh ta ? Và Không Ai Cả là đứa chết tiệt nào nhỉ ? . Tôi vẫn không ngừng đặt câu hỏi, và tự trả lời. Nhưng chẳng có đáp án nào khả quan hết, haizzzz, tò mò cũng mệt óc lắm đấy. Thế mới khâm phục những kẻ chuyên ngồi bàn tán, bới móc, tung tin sau lưng người khác, họ chắc cũng phải có cái đầu nhiều sạn lắm thì mới tự chắp nối và phỏng đoán được đủ thứ chuyện đời tư của người khác chứ. Ôi, chắc ngày mai phải mang xác đến “ tầm sư học đạo” mấy chị mái già ở công ty một chuyến thôi.

Tôi chìm vào giấc ngủ khi đang buôn điện thoại với Lãng Tử, anh ấy gọi điện hỏi thăm đúng lúc tôi đang nhắm hờ đôi mắt, thế là sau vài lần ậm ừ, tôi chẳng nhớ mình có nói thêm gì không nữa. Chỉ biết, sáng mai ngủ dậy, điện thoại vẫn kẹp ở tai và thêm vài tin nhắn chúc ngủ ngon kèm vài lời nhung nhớ của Lãng Tử. Ô, cái anh Lãng Tử này cũng đáng yêu đấy chứ ! Chỉ có điều, gọi thì cứ gọi, đừng nhắn tin nhiều, tôi phải nhắn tin lại trả lời, tốn kém lắm….

Tôi lồm cồm bò dậy khỏi giường sớm hơn thường lệ, không phải vì những tò mò chưa thể giải đáp về một kẻ vớ vẩn tên là Không Ai Cả của Hoành Tá Tràng, càng không phải vì sự nhức b