
u,
mắng em cái gì em cũng nhận, chỉ cần trong lòng anh có thể thoải mái,
thích mắng kiểu gì đều được." Cô nhận, dù sao ông trời chính là muốn để
cho cô thua ở nơi này, nếu như nhất định thay mình cố gắng tìm cách giải thích, sợ rằng chỉ biết bị nói thành là già mồn át lẽ phải.
"Không, anh muốn nghe em giải thích, bất kể em phải nói bao lâu, anh đều sẽ
kiên nhẫn nghe." Nữ nhân này bản tính không hư, không phải là cái loại
người trong ngoài không đồng nhất.
Xe vừa dừng lại, đám người vừa đứng dần tản đi, Thẩm Nghệ Dạ cầm khăn tay giúp cô lau đi mồ hôi trên
đầu, hắn muốn nghe cô từ từ nói, mà cô lại mau nói, nói càng nhanh nội
dung càng rải rác, càng nghe càng không hiểu cô đang nói cái gì --
" Em chính là cá đại " Bắc bảy " ( cá bảy sắc), em còn nhớ lúc em còn
nhỏ, người ta muốn em làm cái gì em cảm thấy được là em liền đi làm,
nhưng là càng về sau cùng nhận thức ban đầu toàn bộ không giống nhau,
nếu là lần này em theo học tỷ làm hoạt động biểu tình mà biết rõ nội
dung của nó, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Như một tiểu nữ sinh thân bất do kỷ, đối mặt hai người quan
trọng giống nhau, cô bị làm khó đến muốn đập đầu vào tường giải thoát.
Thẩm Nghệ Dạ nhìn cô vừa nói vừa ho, hết sức muốn đem lời giải thích nói cho rõ ràng, mắt thấy cũng đã tới trạm cuối, nhưng cứ như là đàn gẩy tai
trâu, trọng điểm là cái gì hắn một chút cũng không hiểu được.
"Em đừng vội, có lời gì từ từ nói." Hắn nghe đã năm phút đồng hồ còn không hiểu được trọng điểm ở đâu.
Xe đã tới Phủ Thị Chính, Thẩm Nghệ Dạ dẫn theo cô xuống xe, đầu tiên hắn
phải giúp cô mua thêm một bộ quần áo mới, trong quá chạy trốn trình, cô
mồ hôi chảy đầy người, y phục cơ hồ cũng muốn ướt đẫm, vì sợ cô bị cảm
lạnh, hắn nghĩ giúp cô thay một bộ trang phục sạch sẽ nhẹ nhàng khoan
khoái.
Hắn mang cô đến cửa hàng Tân Quang, bên trong bán đều
là hàng hiệu hạng sang, mà Khang Tư Mỹ đối với lầu một có những cửa hàng chuyên kinh doanh hàng hiệu, lầu hai có những tiệm trang sức tinh phẩm, thậm chí nhân viên bán hàng ở đó, họ làm ở phòng nào đứng chỗ nào, cô
đều rõ như bàn tay.
Bởi vì đối với cô mà nói, trước kia cô chính
là phá gia, mới có thể đem mình làm cho thảm như vậy, hiện tại những cửa hàng này đã bị cô cự tuyệt lui tới, đã có hơn mấy tháng cô đều giống
như Đại Vũ, đi qua cửa mà không nhìn vào, chứ nói chi là đi vào
shopping.
"Thế nào, em không vội thay bộ quần áo đã ướt sũng này, đến lúc đó bị cảm thì làm sao?"
Từ trong ánh mắt của cô hắn thấy sự do dự cùng chần chờ, trước mắt tòa hào hoa cao vút Tân Quang này giống như là rắn độc mãnh thú, khiến Khang Tư Mỹ phải dừng lại, hoàn toàn không dám tiến về phía trước một bước, hắn
nghĩ không thông, nơi này chính là đại đa số phụ nữ đều yêu thích đi
shopping, ước gì cuồng nhiệt mà mua sắm một phen, thế nào cô lại lẳng
lặng đứng ở cửa tiệm, một chút cũng không có kích động muốn đi vào bên
trong?
"Có phải hay không quên mang ví tiền, đừng lo lắng, anh
chỗ này có tiền, đi thôi!" Thẩm Nghệ Dạ cho là cô không có mang tiền,
nhưng cũng không phải bởi vì nguyên nhân này.
"Chúng ta. . . . . . Chúng ta đi đến của hàng con ếch có hai dấu chân mua có được hay
không?" Cô đang phải liệu cơm gắp mắm, tăng thu giảm chi, không thể
giống như Thẩm Nghệ Dạ, giống như mình là mỏ vàng, không bao giờ lo
thiếu tiền.
"Không cần tiết kiệm tiền cho anh như vậy, coi như
cho tới bây giờ, em còn chưa có giải thích cho anh rõ ràng tại sao em
muốn đánh cờ đỏ phản cờ đỏ, len lén đi giúp học tỷ của em để đối nghịch
với anh, nhưng mua cho em một bộ trang phục hẳn hoi, phần năng lực này
anh là tuyệt đối có."
Thật ra thì Thẩm Nghệ Dạ ở trong lòng đã
sớm tha thứ cho cô, hắn tuyệt đối tin tưởng cô không phải người xấu, hơn nữa một khi chân tướng bại lộ, lý do kia nhất định là hắn có khả năng
tiếp nhận.
Trên thế giới này, có quá nhiều chuyện thần quỷ xui
khiến, nếu như mỗi sự kiện hắn cũng tính toán chi li, ruột gà thử bụng,
phiền não của hắn khẳng định thành một đống lớn, sớm lấy được chứng sầu
muộn.
Khang Tư Mỹ lại hết sức kiên quyết, nếu như cô yêu Thẩm
Nghệ Dạ, nên thay anh suy nghĩ, coi như anh kiếm tiền giống như in tiền, vậy thì thế nào? Dù sao đó là tiền của anh, không phải là của mình,
không thể nào tiêu xài lãng phí được, như vậy cùng với cô ngày trước
tiêu xài xa xỉ vô độ lại có cái gì khác biệt?
"Em cảm thấy mặc áo lông bình thường, quần rộng thùng thình khi vận động cũng rất thư thái, anh đừng ép em mặc những thứ đắt tiền kia, hơn nữa trang phục không
phải chỉ cần đẹp mắt, có phải hay không một chút ý nghĩa cũng không có?"
Trước mắt những nhãn hiệu thời trang kia, đối với cô một chút lực hút cũng
không có, cô hiểu phản phác chết đạo lý, cho dù công việc bây giờ phải
thường thường đụng phải những trang phục cao cấp này, nhưng cô không bao giờ động lòng nữa, bởi vì từ nơi này, khiến cô thật sâu hiểu được có
một thứ so với bất kỳ đồ vật gì bên trong này cũng còn có giá trị hơn,
đó chính là tình yêu.
"Được rồi, liền nghe em ." Hắn đối với cô
lại thêm v