
còn cách nào cứu A Lan Nhược, nghe nói trên Cửu Trùng Thiên có
một thánh vật gọi là đèn Kết Phách, có khả năng tái tạo hồn phách cho
người phàm trần, đèn Kết Phách này mặc dù không thể dùng được cho địa
tiên như chúng ta, nhưng vạn vật đều có quy luật của nó, theo quy luật
của đèn Kết Phách, tạo ra một nơi để nuôi dưỡng linh hồn, tái tạo hồn
phách cho A Lan Nhược có gì là không được chứ? Trầm Diệp, ngươi muốn ôm
nỗi nuối tiếc đồng táng cùng nàng ở đây hay muốn gặp nàng?”.
Luồng huyền quang đang lan tỏa bỗng chốc dừng lại, khi lời nói của Tức Trạch
lọt vào tai chàng, một chút thần trí của chàng đã trở lại, chàng nhìn vị thần quan áo trắng trước mặt, giọng nói khản đặc: “Ta phải làm như thế
nào?”.
Tức Trạch hạ thấp giọng: “Ngươi có bằng lòng dùng hết tu
vi của kiếp này để tạo ra một thế giới khác cho nàng không? Cho dù ban
đầu nàng chỉ là một thân xác giả, cho tới khi ngươi đã bỏ ra đủ lòng
kiên nhẫn, tái tạo hồn phách của nàng mới có thể khiến nàng hoàn toàn
sống lại được. Ngươi có tình nguyện bỏ ra cả cuộc đời mình để thực hiện
việc này không?”.
Chàng nhìn vị thần quan trước mặt, thần sắc vô
cùng bình thản: “Ta đã đánh mất nàng, ngài nói xem, còn điều gì mà ta
không thể bỏ ra được chứ?”.
Tô Mạch Diệp Tô nhị hoàng tử cả đời phong lưu, mặc dù bị tổn thương về
tình cảm với A Lan Nhược nhưng cũng vẫn tổn thương một cách có tình thái và phong độ riêng khiến người ta thương cảm, cũng khiến không ít người
trọng tình cảm khen chàng là một vị công tử hiếm có. Tô Mạch Diệp luôn
tự cho rằng trong chuyện tình cảm với A Lan Nhược, một người qua đường
như mình có thể coi là một người khổ vì tình, nhưng sau khi nhìn qua
gương Diệu Hoa, mới biết rằng nếu nói đến mấy chữ khổ vì tình, nhân vật
chính Trầm Diệp kia còn đau khổ hơn chàng rất nhiều, hơn nữa, một vài
vết thương tình cảm trên người Trầm Diệp lại là do một người qua đường
như chàng gây nên, chuyện này, dù thế nào chàng cũng chưa từng ngờ tới.
Nhưng dù sao đây là một kết quả. Chàng đã tìm hiểu về chuyện này trong
suốt hơn hai trăm năm, chẳng qua là muốn tìm một kết quả, mà chân tướng
của việc này hóa ra lại là như vậy, tình yêu và sự căm hận của chàng
nhất thời dường như đều không có nơi để gửi gắm, nhưng chung quy lại,
đây vẫn là một kết quả.
Mạch thiếu gia tự khiêm tốn nhận mình mắt mù tai điếc, những chuyện chàng chưa từng ngờ tới: một là mối quan hệ
giữa Trầm Diệp và A Lan Nhược, hai là chân tướng của việc Trầm Diệp tạo
ra giấc mộng của A Lan Nhược, hai chuyện này đã đủ khiến chàng kinh
ngạc, mà khi chuyện thứ ba mà chàng chưa từng ngờ tới được phơi bày ra
trước mắt, hai chữ kinh ngạc sao có thể đủ để diễn tả tâm trạng của
chàng.
Chuyện thứ ba không có liên quan gì tới Mạch thiếu gia, nhưng lại có mối quan hệ vô cùng lớn tới Đế Quân lão nhân gia.
Lúc đó trong gương Diệu Hoa đang tái hiện đến cảnh Trầm Diệp vung kiếm chém ba mùa trong Phạn Âm Cốc, dồn hết tu vi để tạo ra giấc mộng của A Lan
Nhược dưới sự hướng dẫn của Tức Trạch. Tô nhị hoàng tử vì nhất thời ngứa tay, một bàn tay vẫn chạm vào khung gương, buộc phải chìm chìm nổi nổi
trong tâm tư tình cảm của Trầm Diệp. Trong lúc mơ màng, nghe thấy Đế
Quân lão nhân gia chậm rãi nói ngay bên cạnh: “Ngươi quay trở lại để ta
xem xem.”
Tô nhị hoàng tử mặc dù bị cuộc đời của Trầm Diệp ở
trong gương dẫn dắt, nhưng quả thực cũng không biết làm cách nào để đảo
ngược chúng lại, Đế Quân dường như cũng nhớ ra điều này, chỉ là ngài đã
quen sai khiến người khác rồi, nhìn bộ dạng vô dụng của chàng, trầm ngâm suy tư trong giây lát, cầm cây bút lên vẽ vài nét gì đó, ném vào trong
gương, mặt gương giống như làn nước mùa xuân khẽ gợn sóng, từng gợn sóng nhỏ từ từ lan tỏa. Hình ảnh trong gương dần dần tan biến trong gợn
sóng, bàn tay phải bị hút chặt vào khung gương của Tô Mạch Diệp bỗng
được giải thoát, khi lại ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, gợn sóng đã trở lại bình lặng, hình ảnh hiện lên trên mặt gương lại là mây lành,
tiếng tiên hạc du dương trên Cửu Trùng Thiên.
Tô Mạch Diệp nghi hoặc nói: “Đây là…”.
Đế Quân chống cằm chăm chú nhìn mặt gương, lạnh nhạt nói: “Ba trăm năm trước”.
Tô Mạch Diệp đưa mắt liếc nhìn đình đài lầu gác quen thuộc trong gương,
càng thêm nghi hoặc, nói: “Nếu đã quay trở lại thời điểm ba trăm năm
trước trong cuộc đời của Trầm Diệp, trên mặt gương sao lại hiện lên cảnh ở Cửu Trùng Thiên?”.
Đế Quân trầm ngâm xoay chiếc chén bằng sứ trên tay: “Nếu ta đoán không nhầm…”, mới nói được một nửa, lại yên lặng.
Đế Quân không hay trầm ngâm, càng không hay muốn nói rồi lại thôi. Bởi vì
trầm ngâm và điệu bộ muốn nói rồi lại thôi đều thể hiện sự không chắc
chắn. Đế Quân hiếm khi không chắc chắn điều gì. Tô Mạch Diệp thầm cảm
thấy kinh ngạc, lại nhìn tiếp vào trong gương, thấy đám mây lành từ từ
tách ra, một căn phòng hiện lên trong gương Diệu Hoa, bốn chiếc cột
chống, xà ngang được dựng rất cao, điều đó chứng tỏ căn phòng rất rộng
lớn. Nhưng bên trong căn phòng rất rộng lớn ấy không hề có thứ gì khác
ngoài một chiếc giường mây lớn vô cùng bắt mắt, h