
tôi giúp Mạc Lãnh đỡ ba cốc, bản thân cũng phải uống ba cốc, nhưng chẳng sao
hết, hoá ra rượu ngon không làm người ta say.
- Cậu nói
xem, sao Khang Lợi lại làm hoà với Trương Hằng nhỉ? - Mạc Lãnh lúc ăn cơm đã
muốn hỏi tôi vấn đề này nhưng bị tôi nháy mắt ra hiệu stop ngay.
- Sao họ
không thể làm hoà chứ? - Tôi lườm Mạc Lãnh - Tớ với Lâm Diệu còn có thể thành
một cặp được, trên đời này còn có chuyện gì không thể xảy ra chứ?
- Tớ còn
nhớ hồi đó Khang Lợi cũng là một người rất có cá tính, dám tỏ tình với Trương
Hằng trước mặt cả lớp, lúc ấy Trương Hằng nói thế nào: “Em không thích anh điểm
nào anh sẽ sửa điểm đó!”. Năm ngoái lúc đi họp lớp, hai người họ còn thù hận
nhau lắm mà, sao giờ đã lại thế này rồi?
Mạc
Lãnh thật chẳng có đầu óc tưởng tượng gì cả. Tôi thật chỉ mong mở cái đầu cô ấy
ra để xem xem bên trong chứa não hay là bã đậu nữa.
- Cậu thì
biết cái gì? Cậu chỉ biết mỗi cái ăn no là không đói thôi! - Tôi trừng mắt nhìn
Mạc Lãnh. - Con mắt nào của cậu nhìn thấy bọn họ thù hận nhau hồi họp lớp năm
ngoái? Cậu quên rồi à, cuối cùng chẳng phải Trương Hằng vẫn đưa Khang Lợi về
đấy sao?
Tôi
uống một ngụm nước, đang chuẩn bị nói tiếp thì tên giàu xổi chạy đến chỗ chúng
tôi.
Tại sao
lại gọi cậu ta là “giàu xổi”? thế giới này là như thế này, nếu như bạn là tổng
giám đốc gì đó, bạn mở công ty. Cho dù bạn mở công ty gì, cho dù bạn có thể
kiếm ra tiền hay không, cho dù nhân viên dưới trướng bạn có bao nhiêu người,
bạn vẫn là tổng giám đốc, cái mũ hào quang trên đầu bạn vẫn là người có tiền.
Còn nếu như bạn chỉ buôn bán hay làm thuê, cho dù bạn có kiếm bao nhiêu tiền,
vòng hào quang trên đầu bạn cũng vẫn chỉ là giàu xổi thôi. Nghe nói Lưu Hi Hoa
cùng bố cậu ta làm chủ thầu xây dựng, vì có khá nhiều mối quen biết nên cũng
nhận được không ít công trình, chủ đề nói chuyện toàn là khu đất xây dựng với
vật liệu xây dựng, chẳng phù hợp với đề tài trong giới quý tộc, vì vậy bọn họ
chỉ có thể xếp vào hộ “giàu xổi”.
- Sao
không ra hát? Tớ nhớ Mạc Lãnh trước đây hát hay lắm mà! - Lưu Hi Hoa
Đồ giàu
xổi chết tiệt, chỉ nhớ mỗi người đẹp hát hay thôi, không nhớ rằng bà mày đây
hát từng đoạt giải đấy à
- Mạc
Lãnh bây giờ chỉ hát cho người đàn ông của cậu ấy nghe thôi! - Tôi đáp lại, để
xem hắn còn dám khoa trương nữa không.
- Thế thì
chồng cậu thật có phúc! Lưu Hi Hoa lại nhìn sang tôi, hỏi - Còn cậu thì sao?
Tôi chỉ
hận không cắn được vào lưỡi của mình, chuyện gì không nhắc lại đi nhắc đến chuyện
đàn ông
- Tớ toàn
ở nhà luyện hát, hát không được hay nên không được ra ngoài gặp gỡ ai cả!
- Ha ha,
cậu vẫn cá tính như vậy! - Lưu Hi Hoa cười nhạt.
Thật ra
dáng vẻ của Lưu Hi Hoa chẳng giống hộ giàu xổi chút nào, cậu ta trông rất thư
sinh, hồi ấy cũng là một trong mười hotboy của lớp tôi, nếu như cậu ta không mở
miệng ra là ống thoát nước với chả ximăng này nọ thì hoàn toàn có thể đặt vào
vị trí “có tiền”.
- Cậu xem
bạn gái của cậu sao mà kỳ quặc, suốt cả tối chẳng nói tiếng nào, hai người
trông cũng chẳng mấy thân mật, có phải không tình cảm lắm không? - Tôi tò mò
hỏi.
- Bị cậu
nhìn ra rồi à? Cô ấy chẳng qua là chỉ là nhân viên của tớ, để đối phó buổi họp
lớp này nên tớ đành phải dẫn cô ấy đi, tính tiền làm thêm giờ cho cô ấy! - Cậu
ta thì thầm.
- Cái gì?
Cậu giỏi thật đấy! Cậu là chủ thầu mà có nhân viên nữ xinh đẹp thế này cơ à?
Hơn nữa, ban nãy tớ phải uống tận sáu cốc, giờ tính sau, tính sao hả? - Tôi đập
bàn đứng dậy - Mỗi cốc một trăm tệ!
- Lâm
Sảng, cậu không thấy xấu hổ à, tớ còn ngượng thay cho cậu đấy! Cậu không được
gặp ai cũng đòi tiền như thế được - Mạc Lãnh giật giật gấu áo tôi, vẻ mặt lo
lắng.
- Ha ha,
tớ chỉ đùa với cậu ta tôi, cậu tưởng thật à? - Tôi gãi gãi đầu, ngại ngùng ngồi
xuống.
À, phải
rồi, Lâm Sảng, có phải cậu đổi số điện thoại rồi không, nếu như không phải cậu
và Mạc Lãnh thân nhau thì tớ chẳng biết tìm cậu kiểu gì nữa! - Lưu Hi Hoa lấy
điện thoại ra. - Số của cậu là bao nhiêu, để tớ ghi lại!
Tôi cầm
lấy điện thoại của cậu ta, nhập số của mình vào.
- Tôi
không đổi số, có thời gian rỗi thì đến uống nước nhé! Lúc Mạc Lãnh cưới tôi
đang ở vùng khác, không về kịp, thật ngại quá! - Lưu Hi Hoa cười ái ngại.
- Không
sao đâu, không phải ai cũng có thời gian mà! - Mạc Lãnh lúc nào cũng rất tâm
lý, về điểm này, hai đứa tôi hoàn toàn trái ngược nhau.
- Người
không đến cũng không sao, cứ tặng quà là được rồi! - Tôi đúng là hết thuốc
chữa, cứ mở miệng ra là tiền.
Cả hai
người kia bật cười.
- Lưu Hi
Hoa, không phải tớ nói cậu, nhưng hôm nay cậu làm vậy là không đúng đâu. Cậu
nhìn mọi người đi, mặt ai cũng biến sắc, cậu thật chẳng biết cái gì sất! Khoe
thì khoe, nhưng cậu có cần phải làm quá lên như vậy không?
- Sao cậu
lại nghĩ như vậy, tớ thật sự không có ý đó, chẳng qua chỉ là một bữa ăn thôi mà,
có đáng bao nhiêu đâu? - Lưu Hi Hoa thật ngây thơ, hoàn toàn không nhận thức
được tính nghiêm trọng của vấn đề.
- Thế còn
quán rượu này? - Tôi vẫn không chịu buông tha. Nếu đổi lại là Lâm Diệu nhà tôi,
tôi cũng không thể để