Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328132

Bình chọn: 10.00/10/813 lượt.


Bỏ qua hôn lễ, thẳng tới trăng mật. Trông nom Không Dừng, cẩn thận củi lửa. Đừng làm phiền!

Ký tên: Rồng – Cây

Giấc mộng phá rối mà bè lũ yêu quái đã ủ mưu sẵn sàng đã bị chúng tôi đập vỡ tan tành không hề thương tiếc… A men.

Bây giờ, chúng ta hãy dời ống kính khỏi những bộ mặt bi thảm của đám người mưu ma chước quỷ kia.

Trong sa mạc Ai Cập, Ngao Xí dắt tay tôi, tôi dắt một con lạc đà cao lớn, bước khoan thai dưới ánh tà dương.

Những đồi cát mịn màng vàng rực rỡ, nhấp nhô chạy dài trong tầm mắt chúng tôi, dùng những mảng màu đơn giản nhất tạo nên một bức tranh hùng vĩ nhất.

Đi mãi, đi mãi, tôi chợt giở thói nhõng nhẽo:

– Đi không nổi nữa! Anh cõng em đi…

– Em khùng à? Con lạc đà lù lù ngay bên cạnh, còn đòi anh cõng? – Hắn trừng mắt nhìn tôi.

– Lạc đà là chồng em hay anh là chồng em? – Tôi nâng cao âm lượng.

– Là anh… Haizzz… Đành vậy. – Hắn khom người xuống, chỉ lên lưng mình – Lên đi!

Tôi mừng rỡ nhảy lên, cười sung sướng đến lạ.

– Em có một câu hỏi muốn hỏi anh, khi anh biến thành gã béo và gã gầy, tài nấu nướng tuyệt vời, lẽ nào…

– Thực không dám giấu giếm, ông xã của em, vừa giỏi ngoại giao lại tài bếp núc, biết sửa máy tính biết đánh côn đồ! Chỉ tại em trước đây không chịu nghiêm túc tìm hiểu về anh chút đỉnh, chỉ biết chơi trò cãi vã đối đầu với anh! Hừm!

– Bây giờ thì em đã hiểu… Ờ… vậy thì sau này quyền nấu cơm sẽ bàn giao toàn bộ cho anh nhé!

– Quên đi nhé! Mỗi người một ngày, không ai chịu thiệt!

– Được rồi được rồi… À này, chúng ta cũng mở một cửa tiệm ở Cairo nhé, bán kem, thế nào?

– Em tạm dừng chân một lát được không, bây giờ đang là kỳ trăng mật đấy! Chỉ cần mở tiệm, không biết lại gặp phải những kẻ quái đản nào nữa.

– Ờ… À, đúng rồi, em có một câu mà cứ quên mãi chưa nói với anh.

– Gì thế?

Những tia nắng cuối cùng của buổi hoàng hôn hắt lên khuôn mặt tôi, đôi môi nóng bỏng của tôi kề sát vành tai nóng bỏng của hắn, thì thầm:

– Xin lỗi, em yêu anh!

Câu nói này, đã bị chôn vùi từ rất lâu, rất lâu, hy vọng nó sẽ vĩnh viễn giữ nguyên giá trị.

Phải rồi, cái cửa tiệm nhỏ tên gọi Không Dừng ấy, đã đóng cửa vĩnh viễn. Cô chủ tiệm tên gọi Sa La kia, chẳng còn biết tăm hơi, giang hồ đồn đại là bị trai dụ đi mất rồi. Tiệm Không Dừng ngày nay đã biến thành quán trọ và nơi tụ tập của một đám yêu quái. Những người qua đường thi thoảng còn ngửi thấy hương thơm ngọt ngào tỏa ra từ bên trong. Trong những khách hàng năm xưa của tiệm, có kẻ vẫn kể lể với người khác rằng bánh ngọt của tiệm ngon lành ra sao, cô chủ tiệm xinh đẹp song cổ quái thế nào, hai gã người làm một béo một gầy trông đần độn và thô thiển biết mấy.

Nhưng điều được nhắc tới nhiều nhất vẫn là một loại trà của tiệm Không Dừng, đắng vô cùng vô tận, nhưng sau vị đắng là một vị ngọt sâu xa.

Một loại thức uống giàu ý vị.

Tách trà đó có một cái tên lạ lùng – Phù Sinh.

Không nếm vị đắng, sao có vị ngọt?

Đời người vốn dĩ là một cuộc hành trình đắng ngọt sóng đôi.

Khác chăng ở chỗ, người thì có bạn đồng hành, có tri kỷ, người thì không.

Người không có tình yêu, dù bên cạnh có đông vui náo nhiệt, vẫn không khỏi cô đơn.

Người có tình yêu, dù phiêu bạt chân trời, dầm sương dãi gió, cũng không hề đơn độc.

Tôi nghĩ, mình không cần phải bôn ba không dừng nữa, bởi vì, tôi đã tìm thấy nơi tôi muốn dừng lại nhất. ^_^

Hết Tôi là một yêu cây

thích nghe kể chuyện, cũng thích kể chuyện,

Sở dĩ tôi thích thế giới này,

bởi vì có những con người đã dùng tình yêu và oán hận,

nỗi đau và niềm vui

viết nên câu chuyện,

những người có tình yêu.

Sa La Song Thụ

✣ Vào chuyện ✣

BẢY ĐÊM

Tôi là một yêu cây, sinh ra vào một ngày tháng chạp tuyết bay trắng trời, trên đỉnh núi Phù Lung.

Một năm trước, tôi mở một tiệm bánh ngọt ở một thành phố tên gọi Vong Xuyên. Cửa tiệm có cái tên rất kỳ quặc – Không Dừng.

Là chủ tiệm, tôi thích nhất là uống trà với những vị khách đặc biệt. Tách trà có tên gọi Phù Sinh, là thức uống đặc biệt của riêng tiệm Không Dừng. Nước trà xanh biếc như ngọc, hương thơm thanh khiết, đắng trước ngọt sau.

Trong những chiều tràn trề ánh nắng, hoặc những đêm chi chít ánh sao, tôi ngồi đối diện với khách, nhìn họ uống tách trà này, lắng nghe họ chậm rãi kể lại câu chuyện của mình, yêu hận tình thù, bể dâu chìm nổi, đều được giãi bày trong khoảng thời gian một tách trà.

Tiệm bánh ngọt Không Dừng, sau khi mở được một năm, đã tạm thời đóng cửa. Bởi vì cô chủ tiệm đi lấy chồng.

Cái gã suốt ngày cằn nhằn mắng mỏ ở bên tôi, đại danh Ngao Xí, là hạng dữ dằn nổi tiếng trong tộc rồng Đông Hải, cháu đích tôn của Long Vương.

Chúng tôi là vợ chồng, vừa kết hôn, đang trong kỳ trăng mật.

Lúc này, ánh nắng chói chang, trong sa mạc Sahara dằng dặc cát vàng, cái gã này lúc thì ca cẩm cát lọt vào trong giày, lúc thì than vãn nắng gắt quá thể, lúc lại lầm bầm rằng tôi quá phiền hà. Thấy tôi chẳng đếm xỉa gì đến hắn, hắn liền om sòm chửi bới con lạc đà đần độn phía sau. Mấy ngày trước, chúng tôi vừa mới chào từ biệt tượng Nhân Sư Sphinx, đến giờ tôi vẫn còn hơi nhơ nhớ món Kofta thơm nức mũi trong một quán ăn nhỏ ven bờ Hồng Hải. Nh


Duck hunt