Insane
Câu Chuyện Phù Sinh

Câu Chuyện Phù Sinh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328371

Bình chọn: 8.5.00/10/837 lượt.

ha, rất tốt, rất tốt…

Cái giọng nói tựa ma quỷ của Ngao Thước chỉ lặp lại một câu, bao vây lấy chúng tôi như thủy triều, trở đi trở lại.

Bóng tối xung quanh bị ánh sáng rừng rực như lửa phát ra từ cơ thể Ngao Xí xé toang, để lại sau lưng chúng tôi những vệt sáng kéo dài, bên trong lấp lánh sắc vàng sắc tía, rực rỡ chói lóa. Nếu không phải màu sắc đó sáng lóa quá mức, thì vệt sáng này sẽ là một dòng sông sao mênh mang sánh ngang với dải Ngân Hà. Suốt dọc đường đi, có vô số những “ngôi sao” được bao bọc trong ánh sáng tía, rụng rơi lả tả theo sự di chuyển của chúng tôi, mỗi một ngôi sao đều quẹt vào bóng tối tạo thành những chiếc đuôi rực rỡ, bay về chốn xa xăm.

Cảnh tượng tuyệt đẹp tới mức rung động tâm hồn, cho dù có phải chết ngay bây giờ, cũng không hối tiếc.

Chỉ có điều, một nơi như thế này, cũng có mưa ư?

Có vài giọt nước ươn ướt bắn lên mặt tôi. Tôi sờ lên mặt mình, không phải ảo giác, đúng là mưa thực.

Thế nhưng, “giọt mưa” trên tay tôi, tại sao lại có màu đỏ?

Tôi hoảng hốt ngồi thẳng dậy, cúi đầu nhìn xuống, Tấm váy cưới trắng tinh trên người tôi, quá nửa đã bị nhuộm thành màu đỏ rực. Sắc đỏ trên vạt váy còn loang loáng ướt rượt, cùng với mùi tanh ấm của máu tươi.

Những giọt máu li ti ứa ra từ mỗi một chiếc vảy trên người Ngao Xí, khiến lớp vảy màu tím của hắn đã đổi sang màu khác. Hắn càng bay nhanh, sự ma sát giữa cơ thể và không gian xung quanh lại càng thêm ghê gớm. Làm gì có “ngôi sao” màu tím nào với chiếc đuôi tuyệt đẹp quét trong không trung, rành rành là những chiếc vảy rồng lấp lánh ánh tía bị giật tróc khỏi thân hình, lả tả rơi xuống.

Ngao Xí không hề hé răng một tiếng, chỉ cắm đầu cắm cổ bay thẳng về phía trước.

– Ngao Xí… anh… – Tôi nhìn hai bàn tay ướt đẫm máu tươi, chết lặng trong chốc lát, rồi hét lên thật lớn – Dừng lại! Anh dừng lại ngay!

– Câm ngay! – Ngao Xí thô lỗ ngắt lời tôi – Nếu cô mắc chứng sợ máu, thì nhắm mắt lại cho tôi! Lúc này không được làm phiền tôi!

– Bay đi nào, bay nhanh hơn chút nữa. Xem thử ngươi có thể mang bọn chúng ra khỏi đây trước khi máu rồng chảy kiệt hay không. Ngao Xí, ngươi cũng tốt bụng giống hệt như ta, không những bay đi với một tốc độ có thể xé nát bản thân, lại còn bỏ ra một phần chân nguyên để bảo vệ cho cái đám đang ngồi trên lưng không bị lực ma sát và lực cản khổng lồ tổn hại. Nếu trên đời này người nào cũng tốt bụng giống như hai anh em ta, thì việc gì ta phải động đến bánh xe thời gian?

Cái giọng nói đàng băm vằm cả ngàn vạn lần kia vẳng lại từ bốn phương tám hướng, liên tục lặp lại như tiếng vọng.

– Ngao Xí! – Tôi vừa cuống quýt vừa giận dữ, đấm mạnh lên người hắn – Dừng lại! Dừng lại ngay cho tôi! Nếu còn bay nữa, anh sẽ biến thành một đống thịt xay đấy!

– Nếu tôi dừng lại, phải biến thành đống thịt xay chính là các người. – Hơi thở của Ngao Xí đã gấp gáp hơn nhiều so với vừa nãy – Tôi sẽ không tiếp nhận ý kiến của cô đâu. Còn đánh tôi nữa… ông đây sẽ đánh chết cô! Ngồi yên!

Phía trước, không có điểm tận cùng, tôi không biết điểm tận cùng ở nơi nào. Nhưng Ngao Xí vẫn cố chấp bay về phía trước.

Máu của hắn tuôn ra mỗi lúc một nhanh. Bên dưới mỗi chiếc vảy bong ra, là một đám máu thịt bầy nhầy. Lúc này, người đau đớn không phải là hắn, mà là tôi.

– Anh có thể cõng tôi bay được bao xa? – Tôi sợ hãi tới bật khóc – Dừng lại đi! Coi như tôi cầu xin anh, được không?

– Bay tới lúc tôi chết, cũng phải quẳng các người về nơi có ánh mặt trời. – Ngao Xí thở dốc, nhưng vẫn cười – Hay lắm, lần đầu tiên trong đời, cô đã mở miệng cầu xin tôi.

Phía trước, thấp thoáng hiện ra một đốm sáng trắng lờ nhờ to bằng nắm đấm, lúc ẩn lúc hiện, phiêu diêu bất định, yếu ớt như một ánh đèn có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.

Giọng của Ngao Xí vụt phấn chấn:

– Là chỗ đó! Nơi yếu ớt nhất của vương quốc Chiểu Ảnh! Tôi đã tính toán thời gian, bây giờ vừa đúng giữa trưa, xuyên thủng chỗ đó, sẽ nhìn thấy ánh mặt trời!

Chúng tôi càng lại gần, “ngọn đèn” đó càng lớn hơn. Tôi đã nhìn thấy một thứ giống như lớp màng mỏng trùm phủ bên trên, đang phập phồng như hít thở.

– Ngao Xí, anh không thể bay tiếp được nữa! – Cửu Quyết vừa phục hồi chút ít nguyên khí, bò tới bên cạnh tôi, kiên quyết nói với hắn – Cách xa cái bánh xe kia, tình trạng của chúng tôi đã khá hơn nhiều rồi. Chúng ta hãy nghĩ cách khác để rời khỏi nơi này. Nơi này chỉ tồn tại sức mạnh âm tính, tuy anh không phải yêu quái, sẽ không bị “lây nhiễm”, nhưng tộc rồng Đông Hải các anh là loài chí dương chí dương, nếu tiếp tục bay với tốc độ khủng thế này, hai cực âm dương va chạm kịch liệt, anh sẽ chết thật đấy!

– Cửu Quyết, ngươi đúng là càng già càng lắm điều! – Hắn vẫn không giảm tốc, chỉ khe khẽ nói với tôi – Xin lỗi, chính sự trốn tránh đáng chết của tôi đã liên lụy tới cô. Nếu như tôi chết thật, hẳn là thi thoảng cô sẽ nhớ tới tôi một chút. Ha ha.

Chết…

Tôi chưa từng nghĩ rằng Ngao Xí sẽ chết. Một kẻ luôn luôn ngạo nghễ nhìn đời, hừng hực sức sống, ánh sáng và lửa là những thứ dồi dào nhất trong sinh mệnh của hắn, một con rồng dữ quật cường dũng mãnh đến thế, làm sao có thể dính dáng gì tới cái