XtGem Forum catalog
Cậu Chủ Hồ Đồ

Cậu Chủ Hồ Đồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323562

Bình chọn: 10.00/10/356 lượt.

ìn cô, túm khuỷu tay cô kéo thẳng ra khỏi cửa.

“Cậu chủ? Cậu muốn đưa em đi đâu?”.

Cậu vẫn im lặng không nói lời nào, quay lưng về phía cô, kéo cô thẳng

tới ô tô, nhét cô vào, giúp cô cài dây an toàn, quay người ngồi lên ghế

lái, nhấn ga một cái, chiếc xe lao ra khỏi cổng.

Xe lao nhanh

về hướng ngoại thành. Diêu Tiền Thụ nhìn phong cảnh xung quanh, nuốt

nước miếng vẻ bất an, quay đầu nhìn cậu chủ nghiêm túc chăm chú lái xe,

vẻ mặt thành khẩn khóc mếu:

“Cậu chủ cậu chủ, em biết mình đã chọc giận cậu, cậu đừng kéo em tới chỗ núi rừng hoang vu thủ tiêu nha!”.

“Cậu chủ hào hoa phong nhã, tương lai tươi đẹp, ngàn vạn lần không nên

vì phạt em mà càng lúc càng trượt dài trên con đường phạm pháp đó!”.

“…”.

“Cậu chủ cậu chủ, em biết lỗi rồi! Em không cố ý cãi lời cậu chủ đâu,

dù cậu không cần em, muốn bán em đi, cũng bán cho người nào ở gần một

chút được chứ? Ừm… hay cậu tính bán em về nông thôn làm vợ người ta?”.

Cậu siết chặt tay lái, khẽ nheo mắt liếc nhìn cô, đôi môi nhếch lên đột nhiên mở ra, “Tôi đồng ý với cô, một năm.”.

“Hả?”.

“Kết hôn giả. Kì hạn là một năm, sau một năm chúng ta ly hôn. Như vậy được rồi chứ?”.

“…”.

“Cô còn gì không hài lòng không?”.

“… Không… không ạ.”.

Cô vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí trong không

gi­an nhỏ hẹp đột nhiên trở nên có chút ngượng ngập. Cô muốn nói gì đó

để phá tan khoảnh khắc nặng nề này, nhưng miệng cứ mở ra rồi ngậm lại,

không có cách nào líu ra líu ríu như ban nãy được.

“Cô còn yêu cầu gì thì nói đi. Tôi ghét cô cứ ấp a ấp úng.”.

“… Vậy nhỡ may có người thích thì sao đây ạ? Cậu chủ?”. Nhỡ may nửa chừng cậu chủ yêu ai đó, cô phải làm sao?

Tiếng phanh “két” chói lói đập vào tai Diêu Tiền Thụ, người cô lao về trước theo quán tính, suýt nữa bay ra ngoài.

Cậu chủ nhìn chằm chằm vào tay lái, lạnh lùng nói, “Giờ cô đang mặc cả với tôi đấy à?”.

“Không phải, cậu chủ, em…”.

Không chờ cô nói xong, cậu lạnh lùng ngắt lời, “Hừ, vậy thì ly hôn sớm là được rồi.”.

“…”.

“Nhưng”, cậu u ám quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn cô, rầu rĩ

nói, “Cô không được phép có ai trước tôi! Có đi ngoại tình cũng phải là

tôi trước! Muốn ly hôn cũng phải là tôi nói trước! Cô nghe rõ chưa?”.

“…”. Ai mà kiểm soát được chuyện tình yêu chứ, nhưng mà, “Vâng, cậu nói thế nào thì cứ theo như thế đi.”. Dù sao cô thích không có nghĩa cậu

chủ cũng thích, cậu chủ ngứa mắt, cô cũng chẳng có cách nào lấy chồng.

Cứ cho là cậu chủ thích, cũng không có nghĩa người đàn ông kia có thể

khoan dung việc cô có một cậu chủ và anh ta sớm nắng chiều mưa phải cùng phục vụ cậu chủ với cô.

“Xuống xe.”.

“Hả? Ở chỗ này

sao? Cậu chủ, đây là cổng công viên trò chơi ở ngoại ô, sau khi trời tối sẽ không còn ai nữa. Hay là, cậu định bỏ rơi em như dự định ban đầu

sao?”.

Cậu nhìn cô coi thường, mở cửa xuống xe trước, cầm di động gọi một cuộc gọi rồi vòng qua bên kia, mở cửa xe, lôi cô ra ngoài.

“Cậu chủ, ở đây đáng sợ lắm, cậu chưa từng nghe người ta kể chuyện công viên trò chơi có chuyện quái dị sao? Nửa đêm tàu hỏa sẽ tự chạy, còn

búp bê vải ở trong cửa hàng sẽ tự nhảy múa, chúng ta đi nhanh đi, ở đây

ghê lắm.”.

Cô vừa run rẩy dứt lời, một đoàn tàu lửa nhỏ dành

cho khách tham quan trong công viên chậm rãi tiến về phía họ, trên đó

đầy ngập hoa tươi…

Hoa hồng, bách hợp, hoa rum, hoa phăng, hoa

thạch thảo, hoa bìm bìm… hỗn độn, chẳng quan hệ gì tới thông điệp các

loài hoa, chỉ đơn giản là gom vào càng nhiều càng tốt.

“Bùm bùm bùm.”.

Mấy tiếng nổ vang lên trên bầu trời, pháo hoa sang ngời nở bung ngay

giữa không trung, bừng lên rực rỡ tới mức cô không khép được miệng vào.

“Tách.”.

Tiếng mở hộp khe khẽ khiến Diêu Tiền Thụ quay đầu lại nhìn cậu chủ, chỉ

thấy một cái nhẫn kim cương sáng tới loá cả mắt đang nằm trong tay cậu,

chiếu sáng khuôn mặt không mấy tự nhiên của cậu.

Mấy thứ này, cô thấy rất quen… là đạo cụ cầu hôn cô nói với cậu chủ:

“Ngỏ lời cầu hôn với phụ nữ, đầu tiên phải có nhẫn.”.

“Mấy cara?”.

“Càng lớn càng tốt nhỉ? Càng lớn thì xác suất thành công càng cao nhé.”.

“…”.

“Tiếp đó là hoa tươi!”.

“Mấy bông?”.

“Chỉ cần là hoa không cắm trên bãi phân trâu thì càng nhiều càng tốt! Càng nhiều thì tỷ lệ bị từ chối càng nhỏ nha!”.

“…”.

“Sau đó là pháo hoa!”.

“… Mấy đợt?”.

“Một đợt, một đợt là đủ rồi! Một đợt là có thể khiến tất cả phụ nữ cam tâm tình nguyện dụi vào lòng cậu chủ rồi!”.

Cậu chủ gỡ nhẫn ra, ném cái hộp cầu kì nhưng vô dụng ra phía sau, “Những thứ cô muốn đều có rồi. Lấy tôi đi.”.

Những thứ cô muốn đều có rồi, cảnh cầu hôn trọn vẹn nhất trong ảo tưởng của cô, hoa tươi, pháo hoa, nhẫn kim cương, hóa ra mấy hôm trước cậu

chủ liên tục gọi điện thoại yêu cầu mấy đạo cụ cầu hôn ấy không phải vì

Nhược Nhược, mà là dành cho cô. Nhưng chìm đắm trong màn cầu hôn hoàn

hảo này nguy hiểm cỡ nào đây? Kết hôn và yêu là hai chuyện khác nhau! Cô phải nhớ thật kỹ, cậu chủ làm như thế chỉ là muốn kết hôn, muốn tiếp

quản khách sạn, không quan tâm tới cái khác.

Cô biết, cô rõ ràng, cô hiểu, nhưng…