
nh sau này đâu.
- Không lợi cũng chẳng sao.
- Sao lại chẳng sao nhỉ. Đối với con người ta, cái quý nhất là sự tín nhiệm. Ví dụ bây giờ anh chịu nhịn một bước. Chuyện ông chủ nhà...
- Không phải ông chủ mà là bà già.
- Thì ông già hay bà già cũng vậy. Ví dụ chuyện bà chủ nhà nói với anh là đúng sự thật đi, thì chuyện tăng lương cho anh cũng không phải là do bớt lương của anh Ko-ga mà có. Chẳng qua vì anh Ko-ga chuyển đi No-be-ô-ka thì người khác sẽ về thay. Người về thay này, lương thấp hơn anh Ko-ga một chút, vì thế cái chỗ dôi ra ấy mới có để tăng cho anh. Anh không cần phải ái ngại cho ai cả. Anh Ko-ga chuyển đến No-be-ô-ka sẽ được trọng dụng hơn ở đây rất nhiều. Còn người mới đến thì đã chấp nhận mức lương thấp ấy trước khi đến cơ mà. Như vậy thì nếu anh được tăng lương cũng là một dịp may hiếm có. Anh không thích thì cũng được, nhưng có lẽ anh nên về suy nghĩ kĩ lại đi.
Tôi là một thằng chẳng khôn ngoan gì, cho nên những lúc khác, nếu bị đối phương mồm mép khôn khéo dồn cho thế này, thế nào tôi cũng đầu hàng và cho là mình sai thật rồi. Nhưng hôm nay thì không thế. Ngay trước khi đến đây, tôi đã ghét Áo Đỏ lắm rồi. Trên đường đi thì có lúc tôi cũng nghĩ hắn hiền như đàn bà, nhưng lại nghĩ ngay là chẳng phải hiền từ gì đâu và càng tức. Bây giờ thì tôi thấy ghét thực sự.
Cho nên mặc cho hắn trổ hết tài lí luận ra, hắn có ra vẻ ta đây là hiệu phó mà thuyết phục tôi thì cũng vô ích. Chẳng phải cứ ai mồm mép giỏi thì người đó là người tử tế. Người không cãi lại được thì chưa chắc đã là người xấu. Nhìn bề ngoài có tuyệt vời bao nhiêu đi chăng nữa, chưa chắc đã thuyết phục được bên trong con người ta. Nếu dùng tiền của, uy quyền hay lí luận mà mua nổi lòng người thì những kẻ cho vay nặng lãi, bọn cảnh sát hay giáo sư đại học cũng đều được mọi người yêu quý tất. Với cái tài lí luận cỡ hiệu phó trung học của hắn, liệu có thể lung lạc được tôi chăng? Người ta nghe theo hay không là do tình cảm yêu hay ghét mà nghe, chứ đâu phải do nghệ thuật lí luận!
- Anh nói đúng lắm. Nhưng mà tôi không thích lên lương. Tôi từ chối. Có suy nghĩ lại thì cũng thế thôi. Thôi, chào anh, tôi về.
Tôi nói rồi đi ngay.
Bầu trời đầy sao. Dải Ngân Hà kéo một vệt sáng vắt ngang trên đầu.
Hôm dự định liên hoan chia tay anh Bí Đỏ, buổi sáng đến
trường, tự nhiên Nhím nói với tôi:
- Này cậu, hôm trước nhà I-ka Gin họ tìm đến tôi, bảo là cậu
đối xử với họ rất thô bạo, họ không chịu được, nhờ tôi nói với cậu để cậu đi
nơi khác. Tôi cứ tưởng thật nên đã nói lại với cậu y nguyên như thế. Sau này
tôi mới biết, nhà ấy là loại tồi. Họ hay đóng dấu giả vào các bức thư họa cổ để
bán. Vậy thì chuyện của cậu nhất định cũng do họ bịa đặt ra mà thôi. Họ gạ gẫm
bán tranh, bán đồ cổ cho cậu nhưng cậu không mua. Không kiếm chác được nên họ
bịa chuyện, nói láo để đuổi cậu. Không biết là họ xấu như vậy nên tôi đã hiểu
lầm cậu. Tôi có lỗi lớn với cậu. Mong cậu tha thứ!
Tôi không nói gì, lẳng lặng nhặt một xu rưỡi ở trên bàn anh
ta nhét vào ví. Nhím nghi ngờ nhìn tôi:
- Cậu lấy lại tiền đó à?
- Ừ, hôm trước tôi nghĩ là tôi không cần anh chiêu đãi nên
tôi trả lại. Nhưng sau tôi nghĩ lại, thấy là được anh mời cũng tốt, nên tôi lấy
lại. Tôi giải thích.
- Ha... ha... ha...! Nghĩ vậy sao không lấy lại từ trước đi?
Nhím cười hô hố hỏi tôi. Tôi bảo:
- Thực ra thì tôi đã định lấy lại mấy lần rồi, nhưng thấy
không tiện nên cứ để nguyên như thế. Dạo này, mỗi lần đến trường, nhìn thấy một
xu rưỡi trên bàn tôi rất buồn.
- Cậu đúng là một thằng hiếu thắng.
- Còn anh thì là kẻ bướng bỉnh có hạng.
Tôi trả lời. Sau đó Nhím hỏi tôi:
- Cậu quê ở đâu?
- Tôi là dân Êđô.
- Hử, dân Êđô à? Thảo nào mà kiêu ngạo, hiếu thắng khiếp!
- Còn anh?
- Tôi quê ở Ai-zu.
- Dân Ai-zu à? Thế thì cứng đầu cứng cổ lắm đấy! Hôm nay anh
có đi dự liên hoan không?
- Đi chứ! Còn cậu?
- Tất nhiên là tôi đi. Tôi còn định, hôm anh Ko-ga đi, tôi
sẽ tiễn anh ấy ra tận bến đò kia.
- Liên hoan sẽ vui lắm đấy. Cậu đi sẽ thấy. Hôm nay tôi định
sẽ uống cho bí tỉ đây!
- Anh cứ việc uống thoải mái. Còn tôi, tôi chén no đồ nhắm
xong là về ngay. Những thằng uống rượu là những thằng ngốc.
- Cậu đúng là vua gây chuyện nhỉ. Đúng là thể hiện sự nông
nổi, phổi bò của dân Êđô.
- Thế cũng được. Trước khi đi dự liên hoan, anh ghé qua chỗ
tôi một chút nhé. Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Giữ lời hứa, Nhím ghé vào nhà trọ của tôi. Dạo này trông
thấy anh Bí Đỏ tôi rất thương. Cuối cùng hôm nay đã đến ngày chia tay với anh
ấy, tôi càng thấy anh ấy tội nghiệp vô cùng. Tôi định làm một cái gì đó cho anh
ấy, nếu mà tôi làm được. Ví dụ trong bữa liên hoan hôm nay, tôi sẽ nói những
lời thật hay để động viên an ủi anh ấy và làm cho buổi chia tay thật long
trọng, đường hoàng... Song với cái giọng tào lao của tôi, làm sao có thể đạt
được nguyện vọng ấy. Vì vậy tôi định nhờ Nhím, với cái giọng hùng hồn của anh
ta, sẽ vạch rõ tim đen của Áo Đỏ cho hắn biết một lần. Vì vậy nên tôi đã gọi
Nhím đến.
Tôi vào đề bắt đầu từ chuyện về Madonna. Về chuyện này, tất
nhiên Nhím còn biết r