
iển hiện dcra, hắn dhận cha dehắn.
Vài cngày trôi 0qua, Cát 2Tường vẫn 75không có 8biện pháp 0quên đi 5cảm giác 8khi Bùi Thanh 13hôn nàng. a6 Nhớ tới bcảm giác 4môi của 87hắn áp vào amôi nàng, 68tim của nàng 4lại đập 0anhanh, mặt 32của nàng c4lại nóng 48đỏ. Nàng d7yêu mến 1dThanh thiếu cgia sao? Nàng 88không dám 09suy nghĩ đáp 7eán, có lẽ dcó chút ít 32ý thức 1được chính emình đối avới hắn 3vi diệu cảm 7giác, nhưng 84nàng là hạ 0nhân, một dhạ nhân 2ethân phận 2ehèn mọn 12lại há có 8thể vọng 04tưởng nhiều dnhư vậy? a6Thiếu gia 6bởi vì mẹ 8ruột cũng dxuất thân 4là nô tỳ 05nên phải dchịu kỳ dthị, hắn fanhư thế 9nào lại elấy một 6hạ nhân 5làm vợ để 97chính mình atrở nên c8càng thêm dhèn mọn? 6Hắn trong bphủ đã 7không được 58sống yên b1ổn rồi, 38nàng tuyệt 40đối không 60thể lại 29hại hắn 6nữa.
"Tri 9chi giả bất 4như hảo 69tri giả, 6ehảo chi giả 05bất như 0nhạc chi 8fgiả" 5(không hiểu e4câu này), 5đại thiếu 9gia, ngài cnói xem câu 0này có nghĩa clà gì?" 6fTrong thư aphòng Bùi 5phủ, tiên asinh dạy dhỏi.
Hoàng ehôn ngày 8mùa thu, ánh besáng yếu 14ớt cuối 1angày chiếu d8lên dãy cột 41sơn son trên fhành lang, 0trong sân, fbbóng hoa thược e6dược xuyên 14qua rèm chiếu 1vào thư phòng.
"Ách 86——" 9Bùi Văn lắp bbắp đáp: 9"Cái 1kia, nói là, ffbiết rõ cchỉ biết, 1không biết dcũng không abiết. "
"Ai. cf "
"Ai. 1 "
Tiên 7sinh dạy 8học cùng 3Cát Tường 0đồng thời 6phát ra một fetiếng thở c4dài bất 8đắc dĩ.
Vị e1đại thiếu 3gia không e3hề có tư dchất đọc 65sách này cquả thực fkhiến người eta đau đầu, engười như avậy, tương c1lai như thế 2nào có thể 21kế thừa b2gia nghiệp 7khổng lồ 3của tiền 1trang Bùi 2gia? Nhưng d4trớ trêu 9thay khúc bgỗ mục 44này lại eblà trưởng btôn trưởng 8acủa Bùi b6gia, là vô 4fthượng chí abảo được 0lão thái 3phu nhân nâng 15trong lòng bbbàn tay che 4dchở, được 1đại phu fnhân sủng 3dái lớn d3lên, cũng cclà toàn bộ d3hy vọng của 07tương lai 4Bùi gia.
Khuyết 3điểm duy anhất của 04hắn chính 0là đần, 97trừ điều cđó, hắn b6là người 5thiện lương, 7tính tình 65tao nhã, chưa 0bao giờ đối fvới ai to eetiếng. Cũng a1vì thế, 3mọi người 3tuy biết ehắn ngu xuẩn, 91hắn đần, 7nhưng cũng 8không nỡ eanói thật 7với hắn, 38sợ tổn e5thương tự 57ái của 4bhắn.
"Ta. 1b . . . . . 5 Ách, ta nói 1sai rồi sao?" 5fBùi Văn có c4điểm không bbiết làm 27sao nhìn tiên 4sinh dạy 7học, lại 02nhìn Cát eTường đang 47hầu hạ 1ở bên cạnh, 92trong mắt ahiện lên 2lo lắng.
“Đề 4này quá khó, 26lão phu không 6anên đố 7đại thiếu 7fgia, chúng 7ta đổi đề 5khác. " 81Tiên sinh cdạy học 4rất thiện 2blương cho cBùi Văn bậc 8thang xuống.
Hắn 18hắng giọng, 6lại hỏi: b"Đại f4thiếu gia a2nói “đầu d3ngã dĩ đào, 4báo chi dĩ 4lý*” nghĩa 18là gì. " 8Câu này hôm f2qua hắn vừa ddạy, sẽ ekhông mới d9đó đã aquên chứ?
* fĐầu ngã 65dĩ đào, 2báo chi dĩ 9lý: ném cho 96ta quả đào, 88ta biếu lại 1quả mận.
"Ách f—— nói 48là, cái kia 4c——" 1Bùi Văn theo 7quán tính 07lắp bắp. fd "Là. 9 . . . Ngươi 25cầm quả 09đào quăng 4ta, ta lấy 0fcây mận 5quăng ngươi. 06 . . . . . 3c Như vầy 5phải không?"
"Ai. 0b " Tiên 15sinh dạy 36học đóng 0csách lại, 0exoa xoa huyệt 63Thái Dương.
Tuy c4nói có giáo 3không loại, enhưng thật 4sự là cặn 8bã chi tường c7không thể 4ô. Hắn 6thật sự 79muốn quăng csách, thật 8csự không 91muốn tiếp cctục dạy ecđầu gỗ 35này nữa!
Thật 65là không bcó cảm giác 2thành tựu 8chút nào, ednhớ năm 4đó, hắn dcũng là cử b1nhân a, còn blàm quan trong 0triều, chỉ dcó điều 84bệnh nặng 8mới cáo 0flão hồi 4hương, không athể tưởng 85được già 2rồi còn 65muốn bị aamột cái 39đồ ngu cftra tấn, 83hắn thật csự là số bdkhổ a.
Không 09bất đắc 8dĩ giống 1như tiên d5sinh dạy 5học, lúc ddnày Cát Tường 46ngược lại 9không thở 6dài, nàng bbuột miệng acười, lộ afra răng khểnh 1trắng tinh.
Ai 41nha nha, đại 86thiếu gia a9thường có 1clời nói 64kinh người c7như vậy, 47thật sự c1khiến người 33dở khóc 6dở cười, 17cũng làm 4cho nàng làm d2thư đồng f1nha hoàn cùng 0btiên sinh bdthúc thủ 4vô sách.
"Cát 3Tường, ngươi dcười rộ 6lên đẹp 0aquá." 3Gặp Cát 36Tường nở 0enụ cười, eBùi Văn cảm 5thấy bản 17thân không 3dthể ngồi ddyên, cũng 0fcười.
Cát b2Tường trong clòng thầm d6kêu một 2atiếng không 7ổn, lập 3tức thu hồi f3tiếu dung, 45cúi đầu, 1dtự trách benói: "Nô 9tỳ đáng 5chết, nô 2tỳ thỉnh ađại thiếu agia xử phạt."
Bùi 1Văn tâm hoa d5nộ phóng 1dnhìn nàng. 95 "Ngươi f2cười đẹp 19như vậy, fta sao lại exử phạt a6ngươi?"
"Khái 20khái!" eaTiên sinh bdạy học fthức thời bthuyết: "Lão d0phu quá mệt, acáo lui xuống abtrước. Cát 3eTường cô 4nương, ngươi 8bkhiến cho bdđại thiếu c5gia học lại 59từ đầu 0một lần bca."
Cát 03Tường trang 3trọng đáp: cb"Dạ!"
Tiên d8sinh dạy bhọc ly khai 3thư phòng, dBùi Văn thần 8csắc lập atức buông 4lỏng rất 4nhiều, nói e7rõ với Cát 23Tường là 1không muốn 1flại nội 74dung học 9tập hôm 4nay.
Cát cTường trong 8alòng thở 4dài một dtiếng, người 6thật thà fphúc hậu d6như vậy, 07vì cái gì 1lại nhất cđịnh phải 24kế thừa 08gia nghiệp?
Mà 8Thanh thiếu 2gia nhân tài 15như vậy, 59tại sao cả ddngày chỉ 97có thể cùng 1con ngựa alàm bạn, 91mỗi ngày 9bchạy đến 32trong thành 0acù