XtGem Forum catalog
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324833

Bình chọn: 9.5.00/10/483 lượt.

rồi. Y sư trên núi Vân Liễm tuy tuổi còn trẻ nhưng y thuật vượt trội hơn người lại

không màng danh lợi, từng khéo léo từ chối chức quan viện sử ở Thái Y

viện. Những chuyện này khi còn ở trong cung nàng đã có nghe qua, khi đó

Thẩm Mặc chỉ mới 18 tuổi nhưng nàng vẫn không có cơ hội được gặp mặt.

Không ngờ khi được gặp hắn mình lại là một đứa bé 12 tuổi, còn hắn thì nay đã 21, hơn nữa còn làm đồ đệ của hắn, nhân sinh thật là vô thường. . . . .

"Tử Hà!"

Thẩm Mặc vừa bước vào phòng thì vừa hay bắt gặp được ánh mắt đang mơ màng

của Lê Tử Hà, trên môi còn đang gượng gạo nở nụ cười khổ. Thẩm Mặc từng

gặp qua không ít người, nhưng chưa bao giờ thấy một đứa bé 12 tuổi nào

trưởng thành kín kẽ như Lê Tử Hà vậy, hoặc phải nên có tâm tính hay hành vi của một đứa trẻ, nhưng những thứ đó hoàn toàn không tìm được trên

người của “hắn”.

Bản thân hắn xưa nay đối nhân xử thế đều rất đạm bạc, nhưng gặp phải Lê Tử Hà lại không dằn được muốn dọ thám biết thêm

một đôi điều về “hắn”, thậm chí thỉnh thoảng còn âm thầm quan sát tên đồ đệ này của mình, nhưng càng nhìn nhiều thì lại càng không hiểu bao

nhiêu.

Lê Tử Hà tạm gác lại tâm tình trong lòng để sách xuống, ngẩng đầu lên hỏi: "Sư phụ, có chuyện gì?"

Suýt chút nữa Thẩm Mặc lại tiếp tục đắm chìm trong sự suy đoán về những biểu cảm trên mặt Lê Tử Hà, nghe “hắn” hỏi giật mình khẽ cười nói: "Ngày mai ta muốn xuống núi, ngươi dẫn theo Ngân nhi đi hái chút thảo dược đi,

con bé gần đây sắp không chịu nổi nữa rồi."

Lê Tử Hà gật đầu, có

chút hâm mộ đứa bé kia, nhỏ hơn cơ thể hiện tại của nàng một tuổi, trước kia còn hiểu lầm cô bé là con gái của Thẩm Mặc, cũng từng hiếu kỳ Thẩm

Mặc còn trẻ tuổi như thế sao có thể có con gái lớn như vậy. Sau đó mới

biết cô bé ấy là 7 tuổi mới được Thẩm Mặc đưa về núi. Tuy rằng Thẩm Ngân Ngân không giống nàng đã từng được nuôi dưỡng như một bảo bối, nhưng có thể được sống một cuộc sống tự do tự tại không buồn không lo, còn có

một sư phụ vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm khắc nhưng thực ra rất

quan tâm đến nàng. Nếu như đời người có thể cứ luôn đơn giản như vậy thì đó cũng là một niềm hạnh phúc.

"Ngày mai đi ra ngoài nhớ mặc thêm áo ấm, đừng để nhiễm lạnh." Trước khi xoay người đi Thẩm Mặc đột nhiên quay đầu lại căn dặn.

Lê Tử Hà vẫn chỉ im lặng gật đầu.

Khi mới đến núi Vân Liễm, Lê Tử Hà liền tuân thủ lời hứa ban đầu của mình

là không quấy rầy đến cuộc sống yên ổn của Thẩm Mặc, ngoại học y ra rất

ít khi có giao thiệp với bọn họ. Nhưng Thẩm Ngân Ngân là người ham vui

nên thường hay tìm đến nàng, cả hai cũng dần dần thân thiết, trò chuyện

cũng ngày càng nhiều hơn, điều đó đã làm cho Lê Tử Hà cảm thấy cuộc sống hiện tại so với lúc đầu càng có thêm chút thú vị. Nhưng đối với Thẩm

Mặc, Lê Tử Hà luôn làm như cố tình hoặc vô tình mà cố gắng tránh tiếp

xúc ít hơn một chút.

Lê Tử Hà rất hiểu rõ, Thẩm Mặc là người ôn

tồn nho nhã, biểu cảm thì luôn tỏ ra lạnh nhạt, hoặc có lẽ hắn không cầu danh lợi chỉ muốn lánh đời mà ẩn cư cầu mong có được một cuộc sống an

nhan yên ổn. Nhưng đối với mình, tuy ban đầu chỉ là vì muốn Thẩm Mặc thu nhận mình làm đồ đệ, nhưng nếu tiếp xúc với hắn nhiều quá thì cho dù

bản thân có cố gắng lẩn tránh thế nào đi nữa, biểu hiện quá mức nhất

định sẽ khiến cho Thẩm Mặc chú ý, có một số thói quen thường ngày ở kiếp trước không phải một hai ngày là có thể sửa đổi ngay được, nàng không

muốn làm cho Thẩm Mặc hoài nghi quá nhiều về thân phận trước đây của

mình, dù bị bại lộ với ai cũng đều hết sức nguy hiểm.

Vừa sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Ngân Ngân đến tìm Lê Tử Hà rất sớm, mặc một bộ váy gấm đỏ rực như lửa, nhìn vô cùng bắt mắt.

"Sư huynh, sư huynh, rốt cuộc hôm nay cũng được đi ra ngoài rồi! Ha ha!"

Thẩm Ngân Ngân vào cửa liền bắt đầu om sòm ỏm tỏi, miệng như chim non

không ngừng hót líu lo.

"Sư huynh, huynh vẫn chưa lên núi lần nào đúng không? Sư phụ cũng thiệt là, biết rõ huynh chưa đi bao giờ vậy mà

còn bảo muội phải nghe lời huynh. Nhưng huynh cũng không cần lo lắng, cứ đi theo muội là được rồi, không khí trên núi hả rất là mát mẻ đó nha,

cảnh sắc ở đó cũng rất là đẹp á!"

"Sư huynh, hồi năm ngoái muội

có trồng một bụi lam nhan thảo, bây giờ chắc cũng đã nảy mầm rồi! Muội

nói bí mật này cho huynh biết nha, nghe nói loài cỏ này khi nó ra hoa

nếu như cho nam tử ăn nó vào thì sẽ mê đắm đuối người con gái nào mà

trồng nó đó. Ha ha, sư huynh, huynh phải nhìn cho thật kỹ đấy, đừng để

bị mắc bẫy của người khác!"

Lê Tử Hà cũng hết lời để nói, từ nhỏ

Thẩm Ngân Ngân đã đi theo Thẩm Mặc, không giống như những tiểu thư khuê

tú bình thường khác hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa. Ví dụ như những lời này, đáng lẽ ra không nên nói nó ở trước mặt nàng vì dù sao nàng hiện nhìn

vào vẫn là một nam tử. . . .

"Chuẩn bị xong chưa hả? Đi thôi đi thôi!"

Lê Tử Hà bị Thẩm Ngân Ngân hối hả đẩy ra cửa, không nhịn được phải nở nụ

cười, thật rất giống với mình khi còn bé, lúc được đi ra ngoài chơi thì

hận không thể mọc thêm cánh.

Một chân còn chưa kịp bước ra cửa, khoảnh khắc vừa ngẩng đầu lên thì nụ cười trên mặt Lê Tử