Ring ring
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329280

Bình chọn: 9.00/10/928 lượt.

hắc nhở mình không được ngủ.

"Ở đây đi."

Giọng nói khàn khàn, sau đó thân thể chợt đau nhói, nàng bị ném xuống đất.

"Ra tay bây giờ à?"

Giọng của một nam tử khác.

"Không, Hoàng thượng ra lệnh xử lý trước mặt Thẩm Mặc."

Những lời này khiến Lê Tử Hà tỉnh táo ngay lập tức, Vân Tấn Ngôn à...

Lát sau không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì nữa, Lê Tử Hà cố gắng mở mắt,

mơ mơ màng màng, nhánh cây đan xen, dường như có sương mù tràn ngập,

nhưng vẫn nhận ra đây là nơi nàng và Vân Tấn Ngôn chạm mặt vô số lần.

Đây là nơi nàng từng nói nếu có một rừng đào thì tốt biết mấy.

Giờ đây hoa đào đã có, nhưng hắn vẫn muốn giết mình!

Lê Tử Hà mỉm cười, vuốt lồng ngực, không lạnh, không nóng mà chết lặng.

Vực người dậy, băng qua ngọn núi này chính là Thái y viện, Thẩm Mặc... đang đợi nàng...

Cất bước khó khăn, cây đào như có thể di chuyển, đi một lúc vẫn chỉ ở trong khu vực đó, thân thể càng lúc càng yếu đi, sương mù trước mắt càng lúc

càng dày đặc. Mồ hôi lạnh nhỏ giọt, Lê Tử Hà chống tay lên một cây đào,

lòng thầm hiểu, không phải phải vì thuốc mê mà hai người kia yên tâm để

nàng ở đây, mà bởi vì nơi này có bày trận.

Không đi ra rồi, Lê Tử Hà ôm lấy cánh tay, dựa vào cây đào ngồi xuống, vùi đầu vào cánh tay.

Hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sương mù hơi âm u, nếu buổi tối có

tuyết... Đột nhiên nhớ lạ buổi đêm ở ngoài Vân Đô, bị thương vùi mình

trong tuyết như vậy mà nàng còn không chết, hôm nay nàng cũng sẽ

không...

Không ra được thì nàng chờ...

Nàng tin, sẽ có người đến cứu nàng...

Bầu trời quang đãng chưa được một ngày, đến nửa đêm lại nổi bão tuyết. Đến

khi trời sáng, hoàng cung lại bao trùm trong tuyết, tuyết vẫn không

ngừng rơi, bay lả tả, phất phơ giáng trần như lông ngỗng.

Ngụy công công cởi áo choàng cho Vân Tấn Ngôn, phủi bông tuyết còn chưa tan, cung kính đứng hầu ở một bên.

Vân Tấn Ngôn cất bước vào Cần Chính điện, tâm trạng rất tốt, vừa mới ngồi

xuống liền vỗ tay hai phát, trong điện lập tức có nam tử mặc hắc y xuất

hiện rồi quỳ xuống đất. Vân Tấn Ngôn nhướng mày hỏi: "Chuyện thế nào

rồi?"

"Bị nhốt trong trận!" Nam tử trầm giọng đáp: "Thẩm Mặc tìm một đêm."

"Tìm được những kẻ ẩn mình trong Ngự lâm quân chưa?" Khóe miệng Vân Tấn Ngôn khẽ nhếch, ánh mắt tràn ngập vẻ chắc thắng, tiện tay mở một tấu chương.

"Vâng, phàm là những kẻ có động tĩnh khác thường đêm qua, sáng nay đều bị bắt hết rồi."

"Lê Tử Hà... Vẫn chưa ra tay sao?" Cái tên này, hắn nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, cười khẽ.

"Thẩm Mặc chưa tới, tạm thời không ra tay."

Vân Tấn Ngôn nhìn lướt qua tấu chương, để sang một bên, nụ cười trên mặt vô cùng khó lường: "Vậy cho hắn một con đường sống." Thế lực của Thẩm Mặc

không lợi hại như trong tưởng tượng, hơn nữa hình như có biện pháp thú

vị hơn để... đối phó với hắn...

"Tuân chỉ!"

"Bây giờ Thẩm

Mặc ở đâu?" Lúc này Vân Tấn Ngôn mới ngẩng đầu, nhìn lướt qua người áo

đen trước mặt. Cho tới nay hắn tỉ mỉ bồi dưỡng tâm phúc, nằm vùng ở các

nơi hẻo lánh trong hoàng cung, nói đúng hơn là những nơi hẻo lánh trong

triều đình.

Nam tử đang định mở miệng, đột nhiên ánh mắt rét

lạnh, nhìn về phía cửa điện. Vừa quay lại nhìn, cửa đã bị mở tung, sau

đó là tiếng kêu sợ hãi của Ngụy công công: "Thẩm ngự y!"

Thẩm Mặc người đầy băng tuyết, mái tóc dài đã đã đóng đầy băng, lông mày và lông mi đều đọng sương trắng. Trường bào màu xanh đậm như được nhuộm thành

màu đen, sát khí toát ra, đôi mắt lạnh như băng đến mức huyết sắc trong

mắt cũng ngưng tụ lại, động tác không hề chần chừ, lao thẳng về phía Vân Tấn Ngôn.

Người áo đen khi nãy còn quỳ dưới đất kinh hãi, tung

mình đến trước Thẩm Mặc định ngăn cản, bị Thẩm Mặc không chút do dự ra

một chưởng, khiến hắn hộc máu tươi, ôm ngực trơ mắt nhìn Thẩm Mặc như

quỷ sát, trong nháy đã ghìm lấy cổ Vân Tấn Ngôn, áp lên vách tường. Lời

thốt khỏi miệng Thẩm Mặc như được ngâm trong băng tuyết, lạnh đến mức

khiến người ta không khỏi rùng mình, "Nói! Tử Hà ở đâu?"

Sắc mặt Vân Tấn Ngôn hơi trắng nhưng không có vẻ sợ hãi, cười khẽ: "Ngươi muốn làm gì trẫm?"

"Tử Hà ở đâu?" Giọng điệu của Thẩm Mặc vẫn lạnh tanh, không hề nhượng bộ.

"Tạ công tử! Ngươi dám cả gan giết trẫm sao?" Rõ ràng Vân Tấn Ngôn không

thể thở được, nhưng không chịu yếu thế, từng chữ đều như nghiến răng

thốt ra.

"Ha, ta sợ ngươi lúc nào chứ?" Thẩm Mặc siết chặt tay,

nụ cười quỷ dị chưa từng thấy, cứ như rưới mùi máu tanh: "Cho tới bây

giờ chỉ có ta muốn hay không, không có ta dám hay không! Làm tổn thương

người ta yêu, ngươi cho rằng còn được may mắn như lần trước ư?"

Sắc mặt Vân Tấn Ngôn đỏ lên, nội công của Thẩm Mặc rất cao, khiến hắn không thể phản kháng dù chỉ một chút.

Người áo đen vừa gục dưới đất tung một chưởng, tàn nhẫn lao tới. Còn chưa tới gần, Thẩm Mặc đã vung trường tiêu, ám khí trong tay áo bay ra, nơi ám

khi bay qua ám đen. Người áo đen kinh hoàng, gắng sức lắm mới tránh khỏi độc khí. Thẩm Mặc lại ép hỏi: "Một lần cuối cùng, Tử Hà ở đâu?"

Như thể cảm xúc bị đè nén bấy lâu đều phun trào, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp.

Vân Tấn Ngôn không cam lò