
thế nào vậy? ! Đội nào không chạy nghiêm túc đấy? ! Ông đây mới đi chưa được bao lâu, chạy bộ cũng không xong là sao hả? ! Các cậu chạy mười vòng sân cho tôi!”
Hàn Lăng Sa chưa từng nghe Cố Trạch Vũ chửi tục bao giờ, giờ này nghe ở bên kia điện thoại chửi tục, trong lòng ít nhiều có chút rung động. Trước kia cô cũng từng khiến hắn nổi giận, nhưng vẫn chưa từng thấy hắn mắng người khác như vậy. Có phải là về bộ đội sẽ hiện nguyên hình không?
“Em vừa nói gì?” Cố Trạch Vũ lúc này mới chú ý đến di động. Ý thức được vừa mới rống giận như vậy, hắn ho nhẹ hai tiếng mới mở miệng nói.
“Sao anh lại dữ như vậy? Còn chạy mười vòng… Cũng không sợ một ngày nào đó bọn họ sẽ cùng nhau lật đổ bạo quân như anh sao?”
“Không phải em không biết, huấn luyện trong quân đội đều phải dựa vào việc rống lên. Nếu em không rống lên, sẽ không có ai nghe cả…”
“Hừ, mình còn chửi bậy nữa, em nghe thấy rồi.”
“Vậy thì sao? Thủ trưởng sẽ không phê bình anh chứ?” Cố Trạch Vũ vừa cười vừa hỏi.
“Khụ khụ… Em nào dám?” Hàn Lăng Sa tắt máy tính, thay quần áo rồi nằm xuống, “Hôm nay anh huấn luyện thế nào?”
“Xem này, câu nói đầu tiên đã bộc lộ rất nhiều thiếu sót rồi.” Cố Trạch Vũ chậc chậc hai tiếng, cố ý đùa cô, “Huấn luyện đâu thể ngày một ngày hai mà biết được kết quả. Có câu nói, “nuôi binh ngàn ngày, dụng binh một giờ” chính là đạo lý này! Tiểu đồng chí, không phải em định moi móc thông tin nội bộ từ người khác đấy chứ, may mà anh và em là người cùng chung một thuyền…”
Hàn Lăng Sa bất mãn nhìn hắn khi dễ mình, uất ức mở miệng: “Em cũng không phải là người trong quân đội, sao embiết được? Hơn nữa, chỉ cần có anh ở đây là được chứ sao…”
Cố Trạch Vũ nghe những lời này, trong tim cũng ấm lên, giống như có một trận nham thạch nóng vừa chảy qua, ấn ra một khuôn mẫu. Khuôn mẫu gọi là Hàn Lăng Sa…
“Sao giờ này em còn chưa ngủ?” Cố Trạch Vũ nghe thấy bên kia, chính ủy gọi điện thoại cho con gái, dặn dò cô bé ngủ sớm, thuận miệng hỏi luôn. Hắn hoàn toàn quên mất, những lời này cùng với nguyên nhân mình gọi cho cô hoàn toàn mâu thuẫn.
Hàn Lăng Sa che miệng trộm cười hắn ngốc, ngoài miệng vẫn ngọt ngào nói: “Em đang chờ điện thoại của anh!”
Cố Trạch Vũ trong lòng êm dịu, mở miệng đã thấy đau lòng: “Nếu không thì anh cúp máy trước nha? Tốt nhất em nên ngủ một giấc. Anh đang huấn luyện sẽ không phân biệt được ngày đêm. Buổi tối hôm sau anh sẽ không gọi điện thoại cho em nữa, chờ lúc ăn cơm xong anh gọi cho em được không?”
“Vậy sao anh không cho em gửi tin nhắn cho anh?” đây là điểm Hàn Lăng Sa cảm thấy kì quái nhất. Thật ra có rất nhiều người thích gửi tin nhắn ngọt ngào, nhưng vị này nhà cô rất ít khi gửi tin nhắn cho cô.
“Trong lúc huấn luyện anh sẽ không mang theo điện thoại di động, không có cách nào gửi tin nhắn. Đợi đến lúc nghỉ ngơi có thể dùng điện thoại, một chút thời gian ấy có thể gửi được mấy tin nhắn? Còn không nhanh bằng gọi điện thoại cho em, còn có thể nghe được giọng nói của em…”
“Vậy từ nay anh nên gọi điện thoại cho em thêm nữa, sao em có thể ngủ sớmđược?”
“Sau này vẫn nên ngủ sớm một chút, có biết không? Như vậy sẽ tốt cho sức khỏe hơn!” Cố Trạch Vũ dặn dò một đôi lời mới lưu luyến nói: “Bên kia phải đi huấn luyện. Anh cúp trước nhé, trong khoảng thời gian này phải ngoan đó.”
“Biết rồi.” Hàn Lăng Sa có chút nghèn nghẹn ở mũi, đồng thời không muốn rời, “Lời em nói anh vẫn chưa quên đấy chứ? Chú ý an toàn.”
“Nhớ rồi, vậy thì cúp nhé…”
Hàn Lăng Sa nghe thấy bên kia không ngừng gọi “Cố đoàn trưởng”, cô cũng không dám làm chậm trễ công việc của hắn, cúp điện thoại.
Ngày hôm sau lúc rời giường, Hàn Lăng Sa rõ ràng cảm giác thiếu ngủ. Tối hôm qua sau khi cúp điện thoại, lẳng lặng suy nghĩ một chuyện, sau khi xuống giường rửa mặt cũng thêm tinh thần, hoàn toàn không buồn ngủ, ở trên giường lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ.
“Tớ nói này người đẹp, cậu như vậy còn có thể đi học sao?” Lâm Tiếu dùng ngón tay chọc chọc bữa sáng trước mặt Hàn Lăng Sa, “Mẹ nó, sức ăn buổi sáng vẫn có thể lớn như vậy à? Thật không biết ăn nhiều như vậy đều đi nơi nào?”
“Có thể là ngực?” Hàn Lăng Sa ngáp, mở túi bánh bao ra.
“Là..” Lâm Tiếu nhìn từ trên xuống đánh giá, “Cố đoàn trưởng nhà cậu khẳng định rất cảm thụ…”
“Phụt…” Hàn Lăng Sa suýt nữa bị nghẹn bánh bao, vừa vỗ vỗ ngực vừa đập bàn cười lớn.
Lâm Tiếu đặc biệt vô tội nhìn cô, lại tiếp tục bắt chước giọng trẻ con nói: “Chị à, chị thật không biết ngại!”
Cũng may là hai tiết đầu buổi sáng, Hàn Lăng Sa còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, đến tiết thứ ba thì không còn cách nào chống đỡ, hai mí mắt cứ dính vào nhau không chịu tách rời, Hàn Lăng Sa đành nằm bò trên bàn ngủ.
Hàn Lăng Sa luôn nằm mơ, chỉ không ngờ lúc ngủ gật trong phòng học, đầu gối lên hai tay đặt trên bàn cũng có thể nằm mơ. Lúc mơ thấy ba mẹ mình, Lâm Sa cô chưa từng gặp, chỉ thấy từ tấm hình hồi còn trẻ mà Hàn Hành Viễn giữ. Cái trán đầy đặn cũng giống mình y đúc. Trong mơ, Hàn Lăng Sa thấy mình cầm tấm ảnh kia, nhìn thấy mẹ đang bận rộn trong bếp… Sau đó không biết thế nào, giấc mơ lại chuyển qua Cố Trạch Vũ, cô nhìn hắn cả người đ