
y giờ… Cô muốn nhìn xem Cố Trạch Vũ rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh đụng đến cô.
Phương bí thư là người thế nào? Điều am hiểu nhất chính là nhìn mặt nói chuyện, sắc mặt không đổi cười cười: “khụ khụ….tiểu cô nương, cháu nên sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài tập luyện, thế mà ban đầu cháu còn thề thốt muốn chú tin tưởng.”
Chú ý tới mình đang mặc đồ ngủ, nút áo còn mở, Hàn Lăng Sa đỏ bừng mặt, vội vàng lấy quần áo trong tủ rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lúc đi qua Cố Trạch Vũ, hắn nhanh lẹ bắt lấy tay cô: “Trong lúc tham gia huấn luyện, mọi người đều mặc quân phục, cô mặc như vậy có phải là rất lập dị không?”
Hàn Lăng Sa dám cược đây tuyệt đối không phải là câu hỏi mà chắc chắn là một câu khẳng định! Ném quần áo lên trên ghế, thoải mái tiếp nhận ánh mắt của hắn: “Mặc quân phục không năng động, làm sao giống quân sự hóa được? Nếu anh có thể cởi quân phục bên trong cho tôi, tôi lập tức mặc trong lúc huấn luyện!”
Ai cũng biết rằng, quân phục có ý nghĩa đối với người lính như thế nào, tùy tiện cởi quân trang xuống, người lính sẽ không còn uy nghiêm trang trọng nữa. Tất cả vinh dự, bao nhiêu máu và nước mắt biến mất trong chớp mắt.
Cố Trạch Vũ bị những lời này của cô làm cho nghẹn họng không còn gì để nói được nữa, may còn có Phương bí thư giải vây, kéo hắn ra ngoài.
Trên hành lang, Cố Trạch Vũ ảo não vò tóc, móc từ trong túi một điếu thuốc, ngậm trong miệng vừa định châm, nhìn thấy Phương bí thư bên cạnh lại buông xuống. Quân nhân ở trước mặt người khác hút thuốc là không phải phép.
“Không việc gì, hút đi….” Phương bí thư khoát tay, ý bảo hắn tiếp tục, “Tôi hiểu rất rõ trong lòng cậu không được thoải mái.”
Cố Trạch Vũ cũng không giữ lễ, thấy ông không phản đối, châm lửa hít một hơi.
“Tiểu cô nương này sao lại như vậy…”
“Ồn ào đúng không?” Phương bí thư cười một tiếng, “Nó từ nhỏ bị những người chung quanh làm hư, cậu cần gì phải so đo cơ chứ? Thật ra đứa nhỏ này cũng rất đáng thương, từ khi còn nhỏ mẹ đã qua đời. Lúc mẹ nó vừa mất, cha nó lại bận rộn, thường ngày không có thời gian giành cho nó. Nó là sống nhà này một đêm, nhà kia một đêm mà lớn lên. Tính cách hiện tại không giống ai, cậu cũng tính toán với nó sao?”
Cố Trạch Vũ không biết lại có nhiều chuyện đằng sau như vậy, phun khói thuốc: “Phương bí thư, rốt cuộc gia cảnh cô ấy như thế nào?”
Lúc Phương bí thư đang chuẩn bị trả lời, Hàn Lăng Sa mặc T-shirt rộng thùng thình, quần jean, giày trắng chấm bi mở cửa phòng ngủ đi ra.
“Chú Phương, chuyện xảy ra hôm nay chú đừng nói cho ba cháu biết nhé.”
“Ừ, nhanh đến thao trường, thực sự nếu cháu mệt mỏi không chịu đựng được, cha cháu xem ra sẽ không chịu nghe lời cháu đâu!”
“Ông ấy dám! Cháu phạt ông ấy!” Hàn Lăng Sa cong mày cười.
Cố Trạch Vũ nhìn cô gái xinh đẹp đáng yêu trước mặt, lại nghĩ tới cô gái hung dữ dùng kim châm cắm người hắn hôm qua, quả thật không thể tin là cùng một người.
Phương bí thư vốn đang bận rộn đã bớt chút thời gian đến xử lý chuyện này, sau khi đưa Hàn Lăng Sa đến thao trường, ông cũng vội vã trở về quân khu. Cố Trạch Vũ dĩ nhiên không lấy được chút tin tức gì về gia thế của Hàn Lăng Sa.
Nếu như cô cũng sống trong quân khu như những lời vừa nói… Trong quân khu, những người họ Hàn rất nhiều, nhưng người có thể động đến Phương bí thư thì rất hiếm. Không phải là Hàn sư trưởng chứ? Cố Trạch Vũ nhanh chóng xua ý nghĩ này ra khỏi đầu. Mọi người trong quân khu đều nói Hàn Hành Viễn có cô con gái được cưng chiều như công chúa, nếu quả thực là con gái của ông ấy, làm sao có thể để cô ăn uống khổ cực trong huấn luyện được? Còn nữa, hắn đã từng gặp qua vợ của Hàn Hành Viễn, không phải mẹ của Hàn Lăng Sa đã qua đời từ sớm rồi sao?
Nghĩ lại những lời của Phương bí thư, Cố Trạch Vũ cảm thấy những chuyện như vậy đối với một cô gái như Hàn Lăng Sa thực sự không thể chịu được. Nghĩ cũng thấy đáng thương, nhưng Cố Trạch Vũ hiểu, đáng thương là một chuyện, quân huấn lại là một chuyện khác. Trên chiến trường, làm sao có thể cho phép tình “Đồng cảm” xuất hiện. Trong lúc quân huấn, nếu cô dám giở trò, hắn sẽ trừng trị cô, coi như Phương bí thư quay lại cũng không cách nào cứu giúp!
Mấy ngày tiếp theo, Cố Trạch Vũ rất bận, quân khu chuẩn bị diễn tập quân sự. Là đoàn trưởng bộ đội 77135 tinh nhuệ của thành phố G, Cố Trạch Vũ gánh trên vai trọng trách nặng nề. Hắn thực sự không rảnh để quan tâm đến quân huấn, cả ngày ở văn phòng vùi đầu nghiên cứu bản đồ quân sự.
Mấy ngày huấn luyện với cường độ cao cuối cùng cũng qua đi, cơ thể Cố Trạch Vũ cũng chịu không nổi nằm trên giường, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một chút, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
“Anh à, anh sao lại nhìn mặt đất chăm chú vậy?” giọng nói cô bé mềm mại khiến người nghe cảm thấy như ngã vào một vườn bông.
“Đầu ngón chân của em thật xinh đẹp!” bé trai ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhỏ nhắn chọc chọc ngón chân bên ngoài đôi dép lê.
“Ha..ha.. nhột lắm…”
“Ngón chân em rất giống quả nho…” bé trai ngước mặt nhìn cô bé mặc váy trắng bồng bồng cười, lặp lại một lần nữa, “Thật là đẹp mắt!”
Cố Trạch Vũ đột nhiên tỉnh dậy, nghĩ tới cảnh tượng