Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Cấp Trên, Xin Bao Nuôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325261

Bình chọn: 8.00/10/526 lượt.

t sự không tra ra được chút hành tung nào của người kia.”

Lúc thị trưởng nói đến điều này, trong lòng hắn ít nhiều có chút lo lắng. Coi chừng dáng vẻ nóng này mấy ngày nay của Cố Trạch Vũ cũng có thể thấy được quan hệ giữa hắn và người này vô cùng sâu sắc. Lại nhìn đến người đi cùng Cố Trạch Vũ, Phương bí thư, thư kí thân cận của Hàn sư trưởng quân khu thành phố G cũng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

“Có phải chúng ta đến nhầm nơi không?”

“Theo lẽ thường mà nói, hiện tại người cô ấy muốn tìm đến nhất là mẹ. Mà quê hương của mẹ cô ấy là ở đây.” Mặc dù Phương bí thư vẫn giữ vững quan điểm ban đầu, nhưng cảm thấy sự nghi ngờ của Cố Trạch Vũ cũng có chút đúng, “Có phải là đến chỗ mộ của mẹ cô không?”

“Không có. Hôm trước lúc vừa đến đây, tôi đã hỏi qua Ninh Mông rồi qua đó. Nhưng căn bản là không có một chút dấu vết người nào đến tế bái.” Cố Trạch Vũ cau mày, lắc đầu.

Phương bí thư còn muốn nói gì nữa, điện thoại của Cố Trạch Vũ đã reo lên. Cầm lên vừa nhìn là ba mình gọi, Cố Trạch Vũ vội vàng nhận.

“Alo, ba.”

“Sao rồi? Đã tìm thấy người chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Mặc kệ thế nào con cũng phải đảm bảo an toàn cho người, mang về nguyên vẹn cho ta. Nếu con bé thiếu một cọng tóc, con cứ chờ hình phạt của ta!”

“Ba, con hỏi ba chuyện này… Ba đừng cúp máy trước.”

“Chuyện gì cũng không thể sánh được việc tìm tiểu công chúa. Bây giờ chuyện gì cũng không được nghĩ tới. Tìm người rồi hãy nói!”

“Vâng!” Cố Trạch Vũ thấy Cố thiếu gần nổi giận, cũng không dám qua loa, vội vàng đồng ý, “Đúng rồi, vậy chú Hàn,,,”

“Chuyện như vậy trước để sang một bên. Nếu tiểu công chúa thật sự đồng ý gả cho con, đợi đến lúc con bé tốt nghiệp, ta tuyệt đối sẽ triệu hồi con về nhà ngay lập tức. Nếu thật sự như chú Hàn nói…. Như vậy, Cố Trạch Vũ, xem ta có đánh gãy chân con không!”

Có những lời này của ba mình, trong lòng Cố Trạch Vũ cũng yên tâm phần nào, chỉ muốn nhanh chóng tìm được Hàn Lăng Sa. Trước khi đi cô còn lấy tiền mặt trên người Ninh Mông, nhất định trên người cô không có nhiều tiền. Cô từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, bây giờ lại đi một mình nhiều ngày như vậy, trên người chắc chắn sẽ không còn lại nhiều tiền, sẽ gặp phải tình huống gì, Cố Trạch Vũ nghĩ một chút đã cảm thấy sợ.

“Cố đoàn trưởng, nếu không chúng ta liên lạc với những người hàng xóm ở thành phố này một chút, xem xem Hàn tiểu thư có đến mấy nhà người thân xung quanh không?”

“Ừ, cũng được.” Cố Trạch Vũ gật đầu đồng ý, lại nhìn Phương bí thư hỏi, “Tôi cảm thấy bà ngoại họ của Sa Sa có điểm gì đó không thích hợp, chúng ta quay lại xem.”

Phương bí thư nghe xong, trong lòng sợ hết hồn. Hắn cũng sợ Cố Trạch Vũ biết trong đó có vấn đề, vội vàng phủ nhận, “Không thể nào, người ta là một người già, có gì cần phải gạt chúng ta cơ chứ?”

“Không phải tôi nói bà ấy gạt chúng ta, mà tôi cảm thấy bề ngoài bà ấy tỏ vẻ rất lo lắng cho Sa Sa, nhưng thực sự lại như không thèm quan tâm.”

“Cố đoàn trưởng, cậu nhất định là suy nghĩ nhiều…” Phương bí thư chốt hạ một câu, viện cớ rời đi.

Cố Trạch Vũ thấy Phương bí thư vội vã rời đi cũng cảm thấy rất nghi ngờ. Phương bí thư dường như đang cố sức không cho hắn biết điều gì đó…

Hàn Lăng Sa trú tạm trong nhà của người phụ nữ kia, tuy rằng trên người không mang theo nhiều tiền mặt, cô vẫn cố gắng nhét vào tay người nhà họ một phần nhỏ. So với việc ở khách sạn, ở đây tiện nghi hơn nhiều. Người nhà kia coi cô là con gái của ân nhân, quả thực đối đãi với cô còn hơn cả khách quý. Hàn Lăng Sa biết, tất cả những điều này là bởi vì cô là con của một vị anh hùng đã yên giấc ngàn thu.

Lúc nhỏ, thấy trên sách cô có học về một số người sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình để cứu tính mạng người khác, cô luôn cảm thấy những thứ đó thực xa xôi với mình, cô và bọn họ không giống nhau. Trên thế giới này cô chỉ là một hạt cát nhỏ trên sa mạc bao la, cho nên, tấm lòng cô không được rộng lượng lắm, chí hướng không cao, có thể sống an nhàn, vô lo vô nghĩ cả đời là tốt rồi.

Chẳng qua khi đó Hàn Lăng Sa còn không biết, mình có một người ba vĩ đại như vậy…

“Cô gái, lần này là cô đặc biệt đến thăm cha sao?”

“Vâng.”

“Haiz… cô còn trẻ tuổi… Là tôi thực xin lỗi ba cô! Năm đó nếu không phải do tôi liên lụy cho ông ấy thì cũng không… Cô gái, cô tên là gì?”

“Hàn Lăng Sa.”

Người phụ nữ kia nghe tên, đoán chừng là thấy họ khác nhau, lúng túng đóng miệng. Không khí lập tức im ắng, Hàn Lăng Sa cầm ly uống mấy ngụm trà, hồi tưởng chuyện mấy ngày nay. Lúc này cô đột nhiên nhớ tới, cho tới bây giờ thậm chí cô đã quên tất cả những gì ở thành phố G, bao gồm cả người, cả công việc.

Lúc vừa rời đi, cô chỉ muốn bất luận thế nào cũng muốn tới gặp một lần. Cho đến nhiều năm sau, Hàn Lăng Sa mới hiểu được, cảm giác vứt bỏ tất cả chỉ vì muốn được gặp ông một lần chính là tình cảm của phụ nữ không bao giờ cắt đứt được tình thân. Hàn Lăng Sa suy nghĩ đến dáng vẻ Hàn Hành Viễn trên giường bệnh mấy ngày trước khi cô bỏ đi, trong lòng ngoài lo lắng còn là tự trách. Cho tới bây giờ, cô cũng cho rằng là do ông phụ mẹ mình, bây giờ nhìn lại, là mẹ con cô làm trễ nãi chuyện tình


Insane