
n Lăng Sa như con mèo xù lông bắn từ trên ghế ra, “Điên rồi! muốn tớ trước mặt nhiều người như vậy… Còn có mặt hắn nữa…nhảy dance!”
“Tớ nói này… Cậu chính là một kẻ phong kiến cổ hủ!” Lâm Tiếu chặn lui Hàn Lăng Sa, ánh mắt khinh dễ, “Nhảy dance thì sao? Đó cũng là nghệ thuật! Nghệ thuật chính là không phân cao thấp! Cậu sao lại dung tục như vậy? Thiệt thòi cho cậu có xuất thân gia đình giàu có, thời cổ đại cậu chính là thiên kim tiểu thư rồi… Là người rất thanh cao…!”
“Cậu cũng không tâng bốc tớ lên quá chứ?”
“Nếu không thì cậu đừng tin… Cậu hỏi mấy đứa này mà xem, lời cậu nói vừa rồi có phải là chê bai nghệ thuật hay không…”
“Đúng vậy, chị… Như chị thật sự là đang phân chia cấp bậc của nghệ thuật rồi…” Các cô cũng rất phối hợp nói.
“Không nghiêm trọng như thế chứ…” Hàn Lăng Sa nói thầm, “Tới bây giờ tớ chưa từng nhảy dance… Nhảy thế nào?”
“Rất dễ… Tớ sẽ lên net tìm cho cậu một video để học theo chứ sao… Cậu vốn có căn nguyên vũ đạo nên sẽ nhanh chóng học được thôi… Vì Cố đoàn trưởng đẹp trai, cố gắng lên!” Lâm Tiếu vỗ vỗ gương mặt Hàn Lăng Sa, “Được rồi, ngủ thôi, ngày mai bọn tớ còn phải tham gia huấn luyện. Cậu nhắn tin tình cảm thì nhắn, gọi điện thoại ngọt ngào thì gọi, thích làm gì thì làm, dù sao ngày mai cậu cũng không cần đi huấn luyện!”
Hàn Lăng Sa hất tay cô ra, cầm điện thoại di động đi ra ngoài cửa.
“Ha ha…nói chuyện cùng Cố đoàn trưởng đi… ngọt ngào vào.. không giống bọn tớ những kẻ cô đơn… trống không lạnh lẽo…” Phía sau Lâm Tiếu lên giọng quái chiêu cười đùa.
Hai cô bé nghe vậy cũng cười nghiêng ngả, một tay xoa bụng kêu đau, một tay chống bàn đứng dậy không nổi.
Hàn Lăng Sa làm bộ như không nghe thấy, hoàn toàn không để ý đến ba người kia, ra hành lang gọi điện thoại cho Cố Trạch Vũ. Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã có người bắt máy. Giọng nói hắn truyền đến, bên trong còn có chút hưng phấn lẫn kinh ngạc, cô rất ít khi chủ động gọi cho hắn.
“Sa Sa, làm sao?”
“Buổi tiệc chia tay huấn luyện viên trong quân huấn của trường học bọn em hôm đó anh có đến không?”
“Vậy em hi vọng anh đến sao?”
“Em chỉ muốn hỏi một chút, anh không đến thì thôi.” Hàn Lăng Sa tựa người vào lan can ngoài ban công, một tay đùa nghịch nút áo, mặt bất giác có chút đỏ, “Anh không nhất định phải nghe em…”
Cố Trạch Vũ cười ấm áp, cũng không đùa giỡn cô nữa, “Nếu là tiễn huấn luyện viên, anh là tổng huấn luyện viên quân huấn, nhất định sẽ tới.”
“Thật?”
“Ừ, “ Cố Trạch Vũ có chút tò mò sao cô lại để ý chuyện này, “Ngày đó có chuyện gì sao? Làm sao em lại quan tâm đến việc anh đến hay không vậy?”
“À, không có việc gì… chính là…không phải ở nhà anh mấy ngày sao, em không có gì cảm ơn, chỉ là chuẩn bị hôm đưa tiễn anh tặng anh một món quà…”
“Lúc nào thì thông suốt vậy, đồng chí nhỏ?”
“Anh quản nhiều như vậy làm gì… Dù sao đến lúc em đưa cho anh, nhất định là anh muốn…”
“Anh chỉ muốn em…” giọng điệu Cố Trạch Vũ mang theo chút hài hước, “Muốn tất cả của em...toàn thân cao thấp…”
“Lưu manh!” Hàn Lăng Sa mắng một câu, nghe đầu dây bên kia Cố Trạch Vũ cười ha hả, trực tiếp cúp điện thoại. Thở ra một chút, đỏ ửng trên mặt mới tan đi một chút, “Toàn thân cao thấp” lại hiện lên, ánh mắt ban đêm hôm ấy cực kỳ sáng trong.
Mấy ngày sau, Hàn Lăng Sa dĩ nhiên không tham gia quân huấn. Sau khi đồng ý biểu diễn, giữa trưa ngày hôm sau Lâm Tiếu và hai cô bé năm nhất khó nén sốt ruột lên mạng tra tìm video về các loại vũ điệu trường học. Toàn bộ quá trình Hàn Lăng Sa không tham dự mà bị một cú điện thoại gọi đến sân bay.
Đợi máy bay hạ cánh khoảng ba mươi phút, Hàn Lăng Sa nhìn cô gái xinh đẹp ở lối ra đang đi đến cũng phải ngẩn ngơ, đột nhiên có cảm giác thời gian trôi thật nhanh. Lần trước gặp nó cũng đã ba năm trước, khi đó, con bé cũng vừa tròn mười lăm tuổi, tươi mới như một đóa hoa. Ba năm trôi qua, mặc dù còn chưa trưởng thành nhưng nó càng lớn càng xinh, càng hào phóng hơn.
“Tiểu Mông, nơi này!” Hàn Lăng Sa phục hồi tinh thần, đứng ở cửa ra vào lớn tiếng gọi cô bé.
Cô nghe được có giọng nói phía sau, vừa cười vừa chạy, kéo hành lý về phía Hàn Lăng Sa, ngọt ngào gọi “Chị…”
Hàn Lăng Sa cười, véo véo gương mặt mềm mại của cô, cưng chiều nói: “Nghĩ thế nào mà lại đến thành phố G hả? Khi nào thì nhập học?”
“Lâu rồi mà, trường học của bọn em cũng chỉ có ba dãy, không giống như trường học bọn chị ở thành phố G rộng lớn này…Chẳng qua cũng có điểm hay, ít nhất ngày nghỉ của bọn em dài hơn…” Ninh Mông lôi kéo hành lí nhỏ đi quanh người Hàn Lăng Sa một vòng, thở dài hai cái, “Chị à, sao chị đen thế này? Cái này là sao? Hiện tại đang lưu hành mỹ nhân đen sao?”
“Thật?” Hàn Lăng Sa giơ tay khẽ vuốt khuôn mặt của mình, “Mỗi ngày chị đều bôi kem chống nắng mà…”
“Chị đi đâu à? Thanh niên có văn hóa xuống nông thôn rồi hả?”
“Em cho rằng có ba quê hương sao?” Hàn Lăng Sa nũng nịu vỗ nhẹ lưng của cô em họ, “Quân huấn… Năm ngoái có căn bệnh truyền nhiễm nên không thực hiện quân huấn được, năm nay năm nhất và năm hai cùng nhau tham gia quân huấn.”
“Oa…có anh lính nha… có đẹp trai không?” Ninh Mông kéo tay Hàn Lăng Sa, “D