
i ở?"
"Em thích ở biệt thự sao? Vậy hôm nào chúng ta cùng đi xem nhà, tìm một
căn biệt thự đến ở." Anh hưng phấn vội vàng đề nghị.
"Thần kinh!" Cô nhất thời cho anh một ánh mắt khinh thường.
"Ở lại cùng anh được không?" Vẻ mặt anh chờ mong nhìn cô, nhẹ giọng
hỏi.
Cô nhìn anh một cái, từ chối cho ý kiến, bỏ túi da trên vai xuống một bên, sau
đó ngồi trên giường bệnh, tò mò hỏi: "Sao lại bị thương?"
Anh không tự chủ được mỉm cười, biết cô sẽ vì anh ở lại.
"Cùng khách hàng đi thị sát, ngoài ý muốn đột nhiên từ trên trời giáng
xuống." Anh thành thật trả lời vấn đề của cô.
"Rất nhiều người bị thương sao?"
"Chỉ có anh."
"Chỉ có anh?"
"Uh. Thật may mắn phải không?" Bởi vì gần đây, anh cứ nghĩ là mình
chỉ chiếm một phần nhỏ trong lòng của cô.
Nhưng cô đối với anh so với trong tưởng tượng của anh muốn hơn rất nhiều.
"Uh, may mắn đến ghê gớm. Anh không nhân cơ hội này nhanh chóng đi mua tờ
vé số, nói không chừng sau khi so người đoạt giải chính là anh." Cô tức
giận vểnh môi nói.
Anh cười cười, đổi đề tài: "Em thấy công ty sắp nhận chức kia như thế nào?
Khi nào thì bắt đầu đi làm?"
Nhắc tới chuyện này, cả khuôn mặt Hạ Tâm Trữ nhất thời đều sáng lên.
"Rất tuyệt!" Cô nhanh chóng nói với anh, khó nén cảm xúc hưng phấn:
"Môi trường làm việc lớn, tiền lương cũng nhiều, lợi nhất chính là, bọn họ
thực hoàn toàn không để ý em không có bằng cấp, hy vọng em càng mau đi làm càng
tốt."
Mạc Thiên Hòa mỉm cười: "Vậy em định khi nào thì bắt đầu đi làm?"
"Ngày mai."
Anh ngây ngẩn cả người, nghi hoặc nhìn cô: "Ngày mai là thứ sáu cuối
tuần."
"Người phỏng vấn cũng nói như vậy, hại em nghĩ đến thấy mất mặt." Cô
rụt rụt cổ, vẻ mặt xấu hổ nói.
Anh nghe vậy cười to ra tiếng, lại lập tức vui quá hoá buồn, ôm đầu đau đớn rên
rỉ ra tiếng.
"Thực xin lỗi, em nên để anh nghỉ ngơi sớm một chút, không nên quấn quít
lấy anh nói chuyện phiếm. Anh mau nằm xuống." Cô vội vàng đứng dậy giải
thích, lộ ra vẻ mặt lo lắng cùng tự trách đỡ anh nằm xuống.
Mạc Thiên Hòa vốn đang muốn cùng cô nói chuyện phiếm, bất đắc dĩ triệu chứng
chấn động não lại phát tác vào lúc này. Cảm giác đau đầu vừa bị kích động, liền
bắt đầu từng ngọn sóng đau dâng lên không dừng được. Ngay cả cảm giác choáng
váng đều xông ra, khiến anh nhịn không được nhắm mắt lại, mày gắt gao nhíu
chặt.
"Rất khó chịu sao? Muốn em đi gọi y tá hay không?" Cô nhẹ giọng hỏi.
"Ngủ một giấc là được." Anh mở mắt nói.
"Thật vậy chăng?" Cô không thấy thực yên tâm.
"Thật." Anh cam đoan với cô, sau đó nói: "Vừa rồi anh muốn em ở
lại cùng anh là chọc em đấy. Ở trong này không có việc gì, em đừng ở lại, về
nhà ngủ thoải mái hơn."
Cô nhíu mày.
"Đừng nhíu mày. Coi như là vì để anh có thể an tâm ngủ, không cần tâm tâm
niệm niệm vướng bận em ở lại trong này không ngủ được, được không?" Anh ôn
nhu nhìn cô chăm chú nói.
Hạ Tâm Trữ nổi giận nhìn anh, có chút tức giận anh lấy việc anh quan tâm cô làm
lợi thế. Nhưng lời anh nói lại cố tình có đạo lý như vậy, trong này không có
việc gì cần cô ở lại hỗ trợ chiếu cố, ở lại chỉ làm hai người đều không thể ngủ
yên, không bằng về nhà để anh yên tâm, cũng để mình có thể ngủ được thoải mái.
Cô than nhẹ một hơi, rốt cục gật gật đầu.
"Khi trở về nhớ cẩn thận một chút. Sau khi về đến nhà nhớ rõ gọi điện
thoại báo cho anh." Anh đưa tay của cô đến bên môi khẽ hôn.
Cô gật đầu: "Ngày mai em sẽ thay anh mang bữa sáng đến, anh có đặc biệt
muốn ăn cái gì hay không?"
"Em muốn ăn cái gì, anh liền ăn cái đó. Thế này gọi là phụ xướng phu
tùy."
Thật sự là hoàn toàn không có cách nào đấu lại với đồ mặt dày anh. Hạ Tâm Trữ
liếc mắt xem thường, cầm lấy túi da đối anh phất phất tay: "Em đi
đây."
"Nhớ rõ gọi điện thoại." Anh nhắc nhở.
Cô gật đầu, huơ huơ tay lần nữa mới rời đi.
******
Đầu bị thương khiến Mạc Thiên Hòa vì những cơn chấn động nhỏ mà đầu đau choáng
váng hai ngày. Ngay cả xuống giường cũng đều thấy khó chịu, cho nên dù ngày mốt
thuận lợi xuất viện, trong vòng hai ngày anh vẫn là cửa lớn không ra cửa trong
không bước ở nhà vượt qua. Hơn nữa một nửa thời gian vượt qua đều nằm ở trên
giường.
Bộ dáng của anh làm Hạ Tâm Trữ cực kỳ lo lắng. Cho nên trừ làm việc ở quán ăn
sáng cô liền theo lẽ thường từ chối, bạn bè ở nhà ăn đến nhờ cô giúp đỡ làm
việc, cô cũng từ chối hết, ở lại trong nhà chiếu cố anh, phòng vạn nhất.
Ngày thứ nhất, tình huống của anh có vẻ xấu. Không chỉ có sắc mặt tái nhợt,
không thèm ăn, hơi ngồi dậy một chút liền đau đầu choáng váng lại thêm muốn ói,
cho nên vẫn bị cô bắt buộc nằm ở trên giường nghỉ ngơi. Mà cô, vì làm anh nghe
lời hợp tác, chỉ có thể bồi anh cùng nhau nằm.
Tình huống ngày hôm sau của anh rõ ràng cải thiện rất nhiều. Sắc mặt cùng cảm
giác thèm ăn đều dần dần khôi phục, nhưng vẫn thỉnh thoảng đau đầu choáng váng,
khiến cô lo lắng về sau sẽ biến thành bệnh mãn tính. (ý là cứ thỉnh
thoảng lại phát ra, ko chữa hết đc)
"Em nghĩ nhiều quá." Mạc Thiên Hòa nghe xong sự lo lắng của cô, nhịn
không được bật cười nói.
"Anh đừng xem như việc không đáng lo, em từng nghe qua