
thế em nghe xong có hài lòng chưa? Sảng khoái
không?”
“Sảng khoái!” Gật mạnh đầu, cực kỳ thỏa mãn.
“Nếu sảng khoái rồi thì không cho phép đi chỗ khác!” Cảnh cáo lần hai.
“Cái đó thì… em còn phải suy nghĩ thêm…” Cố ý làm bộ làm tịch.
“Woa… cô gái này, em cư nhiên bắt đầu ưỡn ẹo với anh…” Liếc xéo một
cái, cánh tay rắn chắc đã bóp lấy cái cổ mảnh mai của cô, hung ác mà
cười hỏi: “Có đi hay không? Nói!”
“Hê… đâu có ai uy hiếp như thế chứ…” Kêu lên thảm thiết.
“Có! Người đó chính là anh…” Cười điên cuồng ác độc.
“Woa… người đâu! Cứu tôi với…”
“Ha ha ha… kêu ái đến cũng vô dụng thôi…”
Dưới bầu trời đêm, chợt nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ vang lên, có
một đôi nam nữ trẻ đang tranh cãi cùng cười đùa không ngớt tựa như đôi
tình nhân đang yêu nhau say đắm…
Nói đến chuyện đi hay ở, không phải cô đáp ứng không “quay về tổ” thì “tổ cũ” sẽ bỏ qua cho cô.
Hôm sau, mới vừa bước vào công ty không lâu thì trong văn phòng làm
việc của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải đã xuất hiện một người khách không
mời mà đến nhằm chuẩn bị đoạt lại người.
“Chủ, chủ tịch?” Khi
bóng người quen thuộc đang bước vào công ty kia đập vào mắt, Giang Dục
Phương không dám tin mà mở to mắt kêu lên, sau đó bối rối mà chạy ra
nghênh đón. “Sao ngài lại tới đây ạ?”
“Đúng lúc đi ngang qua,
thấy tiện đường liền lên đây thăm cô.” Hơi mỉm cười, chủ tịch Dư ung
dung nhìn xung quanh một lượt, đồng thời cũng bắt gặp năm ánh mắt không
hẹn mà cùng nhìn đến, trong đó còn có một người đã bước tới.
“Thì ra là chủ tịch Dư, thật là khách quý, hoan nghênh!” Mặc dù có chút
nghi ngờ mục đích tới đây của “khách quý” nhưng Trình Khải vẫn tươi cười bước lên tiếp đón. “Nào nào nào, mời ngồi bên này!”
Vừa nói ra những lời hoan nghênh, hắn vừa dẫn khách tới ngồi ở sôpha phòng khách,
còn Giang Dục Phương thì theo phía sau. Còn chưa kịp nói gì thì đã nghe
hắn lại nói tiếp…
“Dục Phương, hiếm khi chủ tịch Dư đến đây, sao em còn chưa đi châm trà mới khách?’ Rõ ràng là có ý đồ làm cho cô đi chỗ khác.
Đúng rồi! Cô quá ngạc nhiên với sự xuất hiện bật ngờ của chủ tịch mà nhất thời đã quên bưng thức uống lên mời khách.
“Chủ tịch không thích uống trà, ngài ấy thích cà phê mà em pha hơn!”
Cười phản bác lại, Giang Dục Phương lại lập tức nói với chủ tịch Dư:
“Chủ tịch, rất lâu rồi ngài không uống cà phê mà tôi pha, chắc rất thèm
phải không? Tôi lập tức đi pha liền, ngài chờ một chút!” Nói xong liền
nhanh chóng đi vào bếp.
Thấy dóng dáng của cô biến mất trong
phòng bếp, trên sô pha, hai người đàn ông một già một trẻ đều ôm tâm tư
riêng mà nhìn đối phương, sau đó đều mang theo nụ cười lịch sự rất giả
dối.
“Chủ tịch Dư bận trăm công nghìn việc mà lại bớt chút thời gian đến đây, không biết là có chuyện gì?” Cười hề hề, Trình Khải nắm
chắc thời gian mà hỏi một cách rất thẳng thắn, trong lòng biết rất rõ
không có chuyện ông ta đến đây chỉ để uống cà phê.
“Chẳng qua
chỉ là quan tâm tới cấp dưới trước đây, tiện đường qua nhìn xem hoàn
cảnh công tác của cô ấy thế nào.” Hơi mỉm cười, chủ tịch Dư nói vòng vo.
Lấy cớ gạt người! Nếu với cách quan tâm đến cấp dưới như vậy,
nhân viên của Dụ Á đông đến thế, mỗi ngày ông ta quan tâm còn không hết, còn có thời gian xử lý công việc sao?
Trình Khải không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không bị gạt, sau đó chỉ cười hừ một tiếng, nói
trắng ra: “Chủ tịch Dư, tôi sẽ không để cho Dục Phương trở về Dụ Á, ngài đừng hy vọng nữa!”
Thấy hắn nói trắng ra, chủ tịch Dư cũng
không vòng vo tam quốc nữa, cười mà nói: “Trợ lí Giang có về lại Dụ Á
hay không phải do cô ấy quyết định mới đúng, không phải anh nói là
được.”
Nghe thế, Trình Khải cười lạnh một tiếng, giọng điệu
mang theo vẻ châm chọc. “Nếu thật sự coi trọng cô ấy thì lúc trước khi
cô ấy bị làm khó làm dễ mà từ chức sao không thấy ngài ra mặt giữ người
lại?”
“Đây là sơ sót của tôi!” Thành thật thừa nhận sự sơ suất
của mình không chút kiêng dè, chủ tịch Dư thản nhiên nói: “Lúc cô ấy từ
chức thì tôi đã ở nước ngoài được một thời gian, hoàn toàn không biết
chuyện. Mãi cho đến hai ba ngày trước về Đài Loan mới biết được tin tức
này.”
Khi biết con trai để cho Giang Dục Phương từ chức mà
không báo cho ông biết thì ông còn giận đến mức mắng con trai một trận
thật dữ dội!
“Cho dù là thế, nếu Dục Phương đã từ chức rồi, tôi tin là công ty Dụ Á cũng có không ít nhân tài, chắc chắn sẽ có người có thể thay vào chỗ cô ấy, chủ tịch Dư hà tất phải đến đục khoét cái xó
nhà của tập đoàn đầu tư nho nhỏ chúng tôi?”
“Đối với một công
ty mà nói, mãi mãi không chê có nhiều nhân tài, không phải sao?” Cười
nhẹ nhàng, chủ tịch Dư nói dăm ba câu liền nói trở lại: “Hơn nữa, trợ lí Giang theo tôi nhiều năm như vậy, vẫn luôn giúp tôi xử lí công việc rất tốt, quả thực tôi không nỡ để cô ấy rời đi.”
Gì chứ! Cái gì mà không nỡ để cô ấy rời đi? Nói giống như là tình nhân bị chia lìa vậy…
Khoan đã! Với công ty có quy mô lớn như Dụ Á, muốn đoạt nhân viên trở
lại thì giao cho bộ phận nhân sự xử lí là được, có cần phải đến lượt chủ tịch như ông ta đích