The Soda Pop
Cao Thủ Học Đường

Cao Thủ Học Đường

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323915

Bình chọn: 8.00/10/391 lượt.

ắt lên nhìn tên quản lí khẽ hỏi, giọng nói mơ hồ và xa xăm.

- Đang trong giai đoạn nguy kịch thư chủ tịch, không biết….

- Bằng mọi cách phải cứu được con bé.

Giọng nói chắc nịch vang lên lần nữa khiến tên quản lí run sợ, hắn nép người vào , chỉ dám gật đầu nhẹ, không dám nói thêm một tiếng nào. Nhưng đèn phòng mổ chợt tắt

- Chủ tịch.

Tên quản lí lắp ba lắp bắp, ông ngoảnh lại, cũng là lúc bác sĩ mở cửa bước ra.Vị bác sĩ nhìn ông khẽ lắc đầu bất lực

- Xin lỗi chủ tịch. Chúng tôi đã làm hết sức mình.

Mắt ông mở to hơn. Họ nói cái gì cơ chứ. Ông vừa nghe thấy chuyện gì, không thể nào, người phụ nữ ấy không thể nào rời bỏ ông mà đi được.

Đã làm hết sức mình.

Hết sức mình.

- Chủ tịch ...hãy vào gặp phu nhân lần cuối.

Ngã quỵ, bước đi của ông loạng choạng, không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Mắt nhòe đi. Hơi thở yếu ớt chậm chạp, khuôn mắt trắng bệch, bạc nhược bi thương. Người phụ nữ ấy nhìn ông, nửa yêu thương, nửa đau đớn.

- Lệ Chi.

Giọng nói ông lạc đi, thay vào đó là sự sợ hãi dâng chiếm. Bà mỉm cười nhìn ông, nụ cười nhẹ nhàng và đẹp đẽ.

- Em ...x..i..n ...lỗi

- Không ! em không có lỗi gì cả, tại anh, tất cả là tại anh.

Lại cười, nụ cười đôn hậu của một người sắp sang bên kia thế giới.Bà nhìn ông có chút gì đó nuối tiếc và xót xa.

- Anh... đưa cái này cho.... Hàn... Thủy... dùm em

Phong thư đặt trên bàn, bức thư được chuẩn bị từ trước, thì ra bà đã biết mình sắp phải ra đi, rời bỏ cuộc sống này.

- Em biết...em có lỗi với anh, với con...hãy nói với Hàn Tuyết..em yêu nó. Và.. em cũng yêu anh.

- Không, Lệ Chi, em phải tỉnh dậy, hãy tự mình đi nói với Hàn Thủy và Hàn Tuyết, xin em, hãy khỏe lại, em không thể đi như thế này. lệ Chi.

Đôi mắt từ từ khép lại.Nụ cười vẫn đọng lại trên môi.

Đưa một con người về một nơi nào đó xa xôi.

Về một nơi không có nước mắt

Không có những chuỗi ngày bi thương.

o0o

" Mẹ, mẹ sinh em bé đi, sinh em bé giống Hàn Tuyết vậy đó, bé thủy hứa không làm nũng mẹ nữa đâu "

" Nhóc con, con chỉ giỏi nịnh thôi "

" Thật mà, bé Thủy hứa sẽ ngoan, sẽ không khóc, chỉ cần mẹ mãi ở bên bé Thủy thôi "

" Ừ mẹ sẽ mãi bên con, sẽ mãi bên con, sẽ không bao giờ làm con phải khóc "

" Sẽ không bao giờ "

o0o

Chiếc giường bệnh ga trắng lạnh toát lại một lần nữa ngang qua chỗ tụi nó.Mưa ngoài kia vẫn rơi, đâu đó có tiếng khóc thút thít.

Trong khoảnh khắc mọi vật xung quanh như chậm lại.

Trong kia vẫn còn đang cấp cứu.

o0o

" Tỉnh lại đi con, nhìn mẹ một lần cuối , một lần cuối cùng thôi " Không gian nhuốm màu tang tóc. Tất cả mọi người dường như đều muốn ngã quỵ. Hàn Tuyết thất thần nhìn theo vòng quanh của chiếc dường ga trắng toát ấy.

Đau đớn

Bất lực.

Và trên hết là cảm giác tội lỗi.

Nhỏ … đã quá vong ân.

Suốt bao nhiêu năm qua, bà ấy luôn chăm sóc nhỏ không khác gì con ruột,dành cho nhỏ hết thảy mọi tình yêu thương mà đáng ra phải là của cô Hàn Thủy. Cho dù nhỏ có hờ hững với bà bao nhiêu, nhỏ có nhìn bà với ánh mắt lạnh lùng và cay độc đến nhường nào, thì bà vẫn luôn mỉm cười, không một lời than trách, oán thán.

Hối hận.

Nhỏ thực sự đã hối hận.

Tội lỗi của nhỏ quá nhiều, những thứ mà nhỏ gieo rắc lên trên cõi đời này chỉ toàn đau khổ và bi thương. Nhỏ không xứng đáng với những thứ tình cảm thiêng liêng ấy mà mọi người ban tặng, ấy thế mà nhỏ vẫn tự coi mình là nạn nhân của vòng xoay định mệnh ấy, tự cho mình cái quyền khinh rẻ người đàn bà ấy, và gây ra bao nhiêu đau đớn cho một cô gái yếu đuối cạn tình thương

.

Hai chân quỵ xuống sàn, một tia nhìn tưởng chừng như thế giới đã sụp đổ.

Hai hốc mắt của Hàn Tuyết đã cạn khô nước, miệng mấp máy nói không nên lời. Ngọc Vi vội chạy lại đỡ bạn dậy, nhỏ đưa tay gạt hai dòng lệ trên má, cố an ủi bạn :

- Dậy đi Tuyết, cậu cần phải đứng vững.

Hai bàn tay Tuyết buông thõng, nhỏ thực sự muốn mình nằm trên chiếc giường ấy, nhỏ đã quá mệt mỏi rồi. Không đứng dậy nổi nữa rồi.

- Có phải tớ rất độc ác hay không ?

Nụ cười nhàn nhạt làm cho khóe miệng cong lên, ánh mắt vô hồn hình theo dãy hành lang sâu hút của bệnh viện.

- Không ! Cậu không hề độc ác, chỉ là số phận đang trêu ngơi tất cả chúng ta, cậu không có lỗi.

Ngọc Vi lắc đầu nguầy nguậy, cái đầu nhỏ như muốn nổ tung ra. Bên cạnh nhỏ, Hàn Tuyết vẫn vậy, chỉ có điều mắt nhỏ đã nhìn về hướng các học viên còn lại trong lớp

- Chẳng phải…các cậu cũng đã từng nghĩ vậy sao?

Sự đau đớn đang giày xéo tâm can nhỏ, khiến nhỏ vùng mình ra khỏi bàn tay yếu ớt của Vi, nhỏ giãy lên, hai tay khua khua bất lực:

- Hãy để tớ đi, để tớ tránh xa các cậu, có tớ… cuộc đời các cậu sẽ phải khổ.

- Cậu đang nói cái quái gì thế hả? Lúc này không phải là lúc so đo chuyện đó cậu hiểu chưa?

Quỳnh Chi giận giữ lên tiếng, hai bàn tay nắm lấy bả vai Tuyết lắc thật mạnh :

- Nếu cậu đi, cậu sẽ là một kẻ xấu xa, đôc ác, bọn tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu.

- Vậy thì các cậu bảo tớ phải làm sao? Làm sao hả? (19) - 44-870-19#ixzz2FUK77cJ3

Chát

Một cái tát làm ngưng đọng cả không gian, làm tê liệt mọi giác quan của ba mươi học viên còn lại.

- Vậy thì đi chết đi, cậu chết đi cho khuất mắt bọn tớ.