
ọc vội vã bước vào WC chuẩn bị dụng cụ. Mười phút sau, ba mươi mốt học viên lớp Anh có mặt tại sân thể dục, chuẩn bị cho một trận tác chiến. Trúc Ly nhướng mày, nhỏ quay qua hỏi nhẹ Đạt Khoa:
- Các cậu định làm gì vậy?
- Đột nhập vườn hồng.
o0o
Chạy
Chạy đi
Chạy lại
Đạt Khoa dang cố tạo ra thật nhiều mồ hôi trên cơ thể đúng với yêu cầu của cô nàng lớp trưởng Anh Thư
.
Ting.
Tiếng chuông đồng hồ. Khoa dừng lại, sau đó lấy đà chạy một mach lại gần chỗ vườn hoa. Phía xa, hai bác bảo vệ đang đứng canh nghiêm ngặt, mặt lúc nào cũng ở thế phòng thủ. Khoa tiến tới, giả bộ hít thở thật mạnh:
- Bác....bác...không xong rồi.
Bác bảo vệ cau mày khó hiểu:
- Có chuyện gì thế?
Khoa vuốt lại ngực, khẽ cúi người xuống rồi " ngất xỉu". Trước khi nằm xuống nền đất, đôi mắt cậu vẫn tinh nghịch hé ra một chút xem phản ứng cảu bác bảo vệ. Bác hốt hoảng chạy lại đỡ cậu, hai mắt hiện rõ những tia nhìn lo lắng:
- Này cậu bé, cháu sao thế hả, này tỉnh dậy đi.
Cái nắng bên ngoài khiến cho mồ hôi bác nhiều hơn, ngoảnh mặt lên nhìn người kia bác hỏi:
- làm sao đây?
- Đưa thằng bé tới phòng y tế chứ sao?
- Nhưng mà....
- Thôi để mình tôi canh cũng được.
Bước một hoàn thành, trong lúc bác bảo vệ thứ nhất đang chật vật đưa Đạt Khoa tới phòng y tế thì ở một góc khác Anh thư khẽ cười nhạt.
Bước thứ hai.
- Cứu...
- Cứu tôi với, bớ người ta....
Một cô bé có khuôn mặt đáng yêu chạy tới, sự hoảng hốt hiện rõ trên khuôn mặt, nhưng đáy mắt vẫn có một chút mỉa mai, phía sau cô bé là một đoàn người mặc vest đen. Cô bé ấy không ai khác chính là Bảo Ngọc.
- Bác ơi cứu cháu, a, cứu , cứu với....
Xông thẳng một mạch vào vườn hoa, ngang qua chỗ bác bảo vệ Bảo Ngọc dấu đi một nụ cười chế diễu, đoàn người mặc vest đen cũng đuổi theo.
- Đứng lại, con bé kia đứng lại.
Kết quả tất yếu. Các học viên đều lọt vào. Anh Thư vội vàng chạy lại trước khi bác bảo vệ kịp vào trong.
- Bac ơi lên báo với BGH đi ạ, nhanh lên bác, mọi chuyện không hay rồi.
- Nhưng ở đây....
- Không sao ạ, để cháu canh cho, bác đi nhanh lên, nếu không thì nguy mất.
Tin tưởng vào khuôn mặt xinh xắn lia, bác bảo vệ ậm ừ rồi cũng nhanh chân chạy đi, để lại một cô bé và một nụ cười nhạt thếch trên môi. Anh Thư đang cảm thấy choáng ngợp trước những gì mình vừa nhìn thấy, không chỉ nhỏ mà tất cả các học viên còn lại đều có chung một tâm trạng như thế. Bảo Ngọc khẽ nhăn mặt, nhỏ lắc đầu nhìn cô bạn lớp trưởng:
- Mày nói không sai, đây quả là một nơi đặc biệt.
Hai từ đặc biệt thốt ra, khiến cho nhịp tim của Thư trong phút chốc ngưng lại, "đặc biệt" sao? đồng nghĩa với việc lớp Toán cũng đang được đối xử rất đặc biệt, điều gì khiến cho ban giám hiệu phải làm như thế. Một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu nhỏ.
- Mày nghĩ sao? Thư, mày bị sao vậy.
Ngọc chau mày, nhỏ kéo giật chiếc áo của bạn, nhưng mắt Thư vẫn đăm đăm nhìn ngôi nhà được xây theo kiểu "đặc biệt" phía trước. Nhỏ từ từ tiến lại gần nó, mắt không chớp dù chỉ một giây. Bảo Ngọc chạy theo cố gắng níu bạn lại:
- Mày điên hả, vào đây đã nguy hiểm lắm rồi, còn muốn vào trong đó nữa, nhỡ ai phát hiện ra thì sao.
- Mày mặc kệ tao. Hôm nay tao phải biết được cái lớp chết tiệt ấy là cái thá gì mà học viện phải đối xử ưu đãi với chúng thế.
Bước chân Thư nhanh hơn, có cái gì đó đang thôi thúc nhỏ, khiến nhỏ muốn lật tung căn nhà phía trước lên .Có bàn tay ai đó kéo nhỏ , Thư khưng lại, mắt mở to xem kẻ nào dám phá ngang. Là Trúc Ly. Bàn tay Ly vẫn nắm chặt lấy tay Thư, hai mắt chạm nhau, tưởng chừng như có thể nhìn xuyên thấu người đối diện.
- Cậu định làm gì?
- Ngăn cậu trước khi quá muộn.
Trúc Ly đáp lại, không chút sợ hãi, nhỏ vẫn giữ chặt cánh tay Thư, khiến cho cô bạn lớp trưởng không thể bước tiếp. Giật thật mạnh tay mình ra khỏi tay cô bạn, Anh Thư như muốn điên lên, con mắt nhỏ sòng sọc, hằn một vài vệt đỏ tức giận:
- Cậu có buông ra không hả, cậu muốn tôi nổi khùng lên sao, đã vào tới đây rồi còn ngăn cái gì nữa.
- Bà chủ tịch và Hàn Tuyết sẽ không để yên cho cậu đâu.
Mắt ly đảo qua chỗ căn nhà rồi lại trở về vị trí vốn có. Anh Thư hơi cười, khóe miệng nhỏ nhếch lên đểu cáng, rèm mi phủ xuống che đi một đôi mắt đang nổi sóng cuồn cuộn:
- Sao cậu dám chắc.
- Đơn giản ...vì tôi là người của họ.
Đoàng
Trong phút chốc, tất cả các học viên còn lại của lớp 11 Anh chìm trong bể ngạc nhiên và sửng sốt.
o0o
Chiều buông nắng xuống sân trường, đôi bàn chân của Cát Anh vẫn bước đi đều đặn, bên cạnh nhỏ Hà Mi đang tíu tít nói chuyện rôm rả với Ngọc Vi. Nhỏ khẽ cười, nụ cười ngọt ngào và thuần khiết lạ.
Lá vàng rơi xuống, nhẹ nhàng như một khúc dạo đầu không tên của trời đông. Ngọn cỏ lung lay bay trước gió, khóm hoa cúc mùa thu đang ra những đợt hoa cuối cùng. Cảnh vật nên thơ và thật đẹp.
- Chiều nay đi chơi nhá ?
Cát Anh đột nhiên lên tiếng, khoảng không một chốc rơi vào trong im lặng. Ngọc Vi nháy mắt, nhỏ khoác lấy vai Hà Mi gật gù:
- Được đấy, đi chơi thôi.
Mi ái ngại nhìn bàn tay Vi đang đè nặng lên vai mình mếu mặt:
- Cậu có biết tay cậu nặng lắm không?
Trố hai con mắt tỏ vẻ ngạc