
cho cậu cũng không dám.
Cát Anh nhìn Nam thách thức, nhưng rồi đôi mắt ấy chợt lùi lại, nhỏ cảm thấy hối hận về những gì mình vừa nói ra. Có đôi lúc không nên đùa với lửa, và nhỏ biết chắc Nam là một ngọn lửa không vừa .Nam vuốt cằm vẻ suy tư, cậu quay sang Cát Anh hỏi nhẹ:
- Sao cậu dám chắc.
Lùi ra sau một bước, nhỏ nhăn mặt nhìn Nam, cậu lại cười, nụ cười đẹp và dịu dàng hết đỗi, nắm chặt lấy bàn tay đang buông hờ của nhỏ, cậu kéo nhỏ vào bên trong.
Vườn hồng.
Mùi hương nhẹ nhàng khiến cho tâm hồn Cát Anh thư thái hơn hẳn, nhỏ liếc trộm ra xung quanh, nhưng rồi đôi mắt mở to hết cỡ khi nhìn thấy phía bên kia vườn, cạnh dòng sông một thứ ánh sáng đang phát ra, rực rỡ và đẹp đến lạ.Anh trăng lấp lánh rủ xuống mặt nước thứ mờ ảo của tự nhiên, nhỏ nghiêng đầu nhìn trời đom đóm , rồi lại quay sang nhìn tụi con gái đang mân mê bắt những chú đom đóm đặt trong lòng bàn tay. Vẻ đẹp ngây thơ của tụi nó làm cho đám con trai bất giác mỉm cười. Đúng là con gái, lúc nào cũng thích mơ mộng.
Thế Bảo vuốt lại mép áo, cậu trịnh trọng ra đứng trước hàng nam dõng dạc tuyên bố.
- Hôm nay, anh em chúng tôi….
- Sến quá mày, xuống đi.
Thái Huy lôi tuột Bảo xuống phía dưới, Nhật Nam thò tay qua tiện thể cốc cho bạn một cái đau điếng, tụi con gái cười nắc nẻ. Ngọc Vi khoanh tay phái trước, nhỏ nheo mắt:
- Thế rốt cuộc các ông đang muốn làm gì đây.
- Hôm nay, á nhầm ngày mai là ngày 20/10 thay mặt cho các bạn nam trong lớp tớ xin chúc cho các bạn nữ một ngày vui vẻ, luôn xinh gái và bớt cái tính bà chằn.
Bốp …bốp ….bốp
Đó là tiếng vỗ tay râm ran của tụi con trai đồng thời cũng là tiếng chai lọ ném xoàng xoạch của tụi con gái. Ngọc Vi bĩu môi, nhỏ lăm le nhìn Anh Kiệt vừa phát biểu xong bài diễn văn đầy cảm xúc kia, châm chọc:
- Bà chằn cơ đấy, thì ra bấy lâu nay chúng tôi là bà chằn trong mắt các ông hả?
Thế bảo đẩy nhanh Anh Kiệt sang một bên, cậu cười hề hề lại vỗ vai nhỏ, mắt không quên nhấp nháy ra hiệu cho tụi con trai còn lại.
- Ấy ấy, ai lại thế, hôm nay dù gì cũng là ngày vui mà. Bớt nóng, bớt nóng.
Cát Anh lắc đầu nhẹ ,nhỏ mỉm cười nhìn các bạn, trải qua biết bao nhiêu chuyện mà tụi con trai vẫn quan tâm đến bọn con gái như thế khiến cho lòng nhỏ ấm lại.Ừ , nếu tụi nó không nhắc nhỏ cũng đã không nhớ, thảo nào mà sáng nay lớp Anh lại có nhiều hoa và quà như thế .Thì ra là 20 tháng 10.
Từ từ phóng tầm mắt xa hơn, những chú đom đóm bay trong đêm, phát ra thứ ánh sáng mờ ảo, gió ngọt ngào đưa mùi hương bay tới, dịu dàng. Tiếng chảy êm tai của dòng sông càng làm cho khung cảnh trở nên thật thơ mộng.
- Mùa đông rồi, các cậu kiếm đâu ra nhiều đom đóm vậy ?
Nhật Nam ngồi xuống cạnh nhỏ, cậu khẽ cười:
- Là đom đóm mùa thu đấy.
Câu chuyện cổ tích kể rằng nếu như ai bắt được một chú đom đóm mùa thu thì điều ước sẽ được thực hiện. Ước rằng câu chuyện của lớp Toán sẽ là một câu chuyện cổ tích, để ước mơ kia được thực hiện, để cuộc sống của tụi nó bình yên trôi qua với những trò nghịch ngợm đúng cái tuổi hồn nhiên của mình, Cát Anh im lặng ngắm trời đom đóm , một vẻ đẹp huyễn hoặc đi vào lòng người thật nhẹ. Nam trao cho nhỏ một chậu hoa màu trắng, rồi cười:
- Quà 20 tháng 10 cho các bạn nữ nhé, bọn tớ không biết mua gì nên tặng các cậu những chậu hoa ngọc nữ này mong các cậu sẽ vui.
Tụi con gái nhìn đám con trai, rồi lại nhìn vào những đóa hoa thanh khiết trước mặt, nụ cười nhẹ xuất hiện.
- Cảm ơn các cậu rất nhiều.
Trời về đêm, âm thanh bốn bề yên ắng, nhưng ở đây có những cô gái đang bay nhảy giữa cánh đồng hoa, có trời đom đóm đang ấp ủ những ước mơ xa vời của tụi nó. Có những mái tóc dài đang tung bay, có một niềm vui trọn vẹn của những cô cậu học trò ngây thơ trong sáng và thánh thiện vô cùng.
Từ phía xa, ở một góc nào đó trong học viện, người phụ nữ khẽ nhếch mép.
- Mong tiểu thư sẽ vui được mãi thế này.
Quay lưng đi, để lại đằng sau cái lành lạnh của màn đêm ? hay một cái gì đó khác hơn. Chỉ biết rằng ngày mai....sóng gió sẽ không chịu ngủ yên.
20 tháng mười cái ngày mà tụi con gái leo nheo đòi quà, còn tụi con trai xông xáo thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình _chính là hôm nay. Một ngày đầy nắng và gió. Cây bàng già rụng xuống một chiếc lá, trở về đất mẹ bao la, chiếc lá chao nghiêng rồi rơi xuống. Lá rụng về cội quá không sai.
Từ sáng sớm, học viện Angle đã đông nghẹt người, màu trắng tinh khôi phấp phới cùng nụ cười rạng rỡ, những đóa hoa thơm ngát được tụi con gái nâng niu trên tay như bảo vật, tụi con trai mơ mơ màng màng ngắm nhìn nét dịu dàng hiếm có của đám con gái trong lớp, đôi khi liếc trộm lén nhìn sang phía mấy bé lớp khác để mở rộng tầm mắt.
Như mọi hôm, lớp 11 Toán luôn là những người đến chậm nhất. Nụ cườj ngọt ngào trên môi, mười một đứa con gái đi về chỗ của mình. Trong tà áo dài, Cát Anh trở nên thật duyên dáng, nhỏ bước đi trước, mắt khẽ liếc xung quanh, trên khuôn mặt ấy thể hiện rõ một niềm vui đang lan tỏa. Có tiếng rì rầm đâu đó, nhỏ đưa mắt trở về phía sau. Miệng Anh Thư cong lên, nụ cười nhạt thếch cố hữu trên khuôn mặt, nhưng đúng hai giây sau, nét thánh thiện lại c