
những chuyện này, đâu phải là thời học sinh nhỉ?
- Ừ, không chỉ có lớp mình, bất cứ ở đâu cũng tồn tại thứ tình cảm thiêng liêng này hết, lớp 10 Toán và ngay cả lớp Anh, nếu các cậu ấy không đoàn kết , không yêu thương nhau thì làm sao mà kết hợp đấu đá lại lớp mình được chứ, chẳng qua là mỗi người có một cách thể hiện khác nhau thôi.
Đưa mắt nhìn sang chỗ bạn, Cát Anh khẽ nở một nụ cười, Nam vi vu huýt gió, nhìn ánh mặt trời lấp ló xuyên qua những tầng mây. Cậu cảm nhận được một niềm hạnh phúc đang len lỏi.
- Thế giữa tớ và cậu?
Câu hỏi ấy làm Cát Anh rơi vào im lặng, nhỏ chỉ cười buồn, thả nhẹ một cánh hoa hồng xuống sân.
- Vẫn vậy, mãi mãi là như vậy.
Mắt Nam lóe qua vài tia cảm xúc, cậu nhăn mặt:
- Chỉ có vậy thôi sao ? Không thể hơn được sao?
- Cậu…
Bất bình trước câu nói của bạn, Cát Anh nhăn mặt , Nam phì cười, cậu véo nhẹ mũi nhỏ rồi nhìn bâng quơ.
- Đùa cậu thôi, chỉ cần nhìn thấy cậu mỗi ngày là đủ.
- Lãng mạn quá ta ?
Ngọc Vi vắt tay sau lưng, lảo đảo bước tới, Hà Mi bên cạnh đã khúc khích cười, Thái Huy e hèm một tiếng để lấy lại không khí.
- Hai người này sao cứ thích đánh lẻ vậy nhỉ ?
Thế Bảo nhảy xộc ra, khịt mũi phán một câu, Nhật Nam đá thẳng cho bạn một cái không quên khuyến mãi cho một cái cốc đầu .
- Hay quá ha, mày hay lắm á.
Bảo mếu mặt, cậu lè lưỡi chọc quê cậu bạn bí thư “ác bá” của mình, bàn chân cũng lập tức chạy vào lớp tìm chỗ trốn, Cát Anh thở dài, mong là các bạn sẽ mãi được như thế , ngay cả lúc…nhỏ rời đi.
…
- Tức quá, tức quá đi mất.
Bảo Ngọc cầm lấy cốc nước Đạt Khoa đưa cho tu liền một hơi, tay phất qua phất lại hạ hỏa, Anh Thư khẽ cười, trông bộ dạng của Ngọc lúc này khác xa với nét thánh thiện nhu mì mỗi lúc gặp người khác. Đặt cốc nước qua một bên, Ngọc hét lên giận giữ, đá thật mạnh vào chiếc ghế giáo viên,
cú va chạm ấy khiến nhỏ nhảy cẫng lên vì đau nhưng ngay lập tức phải cất đi bộ mặt nhăn nhó vì nhìn thấy một người.
- Cô Thu.
- Bảo Ngọc, em đang làm cái gì vậy ?
Dường như cô Hải Thu không dám tin vào mắt mình, tiến tới bàn giáo viên, nhìn cái ghế chỏng chơ giữa bục, cô Thu lắc đầu :
- Cô không nhìn lầm đấy chứ Ngọc ?
- Em…
Trấn tĩnh lại, cô ngồi xuống ghế mới được Khoa dựng lên, hít một hơi dài.
- Thôi không nói nhiều nữa, các em ngồi vào đi.
Ngó mắt ra ngoài cửa, cô sốt ruột nhìn đồng hồ:
- Sao quá 5 phút rồi mà bảo vệ không đánh trống nhỉ ?
-Chắc bảo vệ quên để em xuống ạ.
Đạt Khoa nhanh nhảu chạy ra, khi cậu vừa bước tới cửa thì… Reng. Chuông vào tiết, cô Thu nở một nụ cười mãn nguyện, phẩy tay ra hiệu cho Khoa vào lớp. Vuốt lại tà áo dài, cô đặt nhẹ cuốn giáo án lên bàn nói :
- Như các em đã biết, tuần sau nhà trường sẽ tổ chức kì thi chọn học sinh giỏi. Gần đây học viện xảy ra nhiều chuyện không hay , đồng thời lại xuất hiện những nhân vật…kì lạ. Vì thế cô muốn trong kì thi này, các em cố gắng đạt thành tích thật cao, để cho mọi người thấy lớp 11 Anh của chúng ta luôn xứng đáng với danh hiệu nhất toàn trường, đồng thời…loại bỏ triệt để lớp 11 Toán.
Cô nhìn các học viên, các học viên lại nhìn nhau , trong đáy mắt hiện ra vài tia nhìn thích thú . Đúng là “ thần giao cách cảm “
...
Hắt xì.
Hà Mi lắc đầu, nhỏ thở hắt ra bồn chồn hỏi Thái Huy :
- Ai nhắc mà tớ nãy giờ cứ hắt xì hoài vậy nhỉ ?
Huy vẽ vẽ vào cuốn sổ tay ngúc ngúc đầu :
- Chắc là ai đó lại khen Mi Khờ ngây thơ đó mà.
Hà Mi cười tít, nhỏ khẩy khẩy tay Huy, nói bằng cái giọng thánh thót như chim sơn ca:
- Thật hả Huy, cậu nói thật không.
- Thật, cậu thấy tớ có bao giờ lừa ai không, nhất là cậu.
Quay qua nhìn cái má phúng phính của Mi, Huy nhăn răng cười khì, Thế Bảo bĩu môi, cậu quay xuống thở dài :
- Đừng tin nó Mi Khờ à, cậu mà tin nó chỉ có chết, cậu hắt xì là tại vì ai đó đang nói xấu cậu, chê cậu béo hoặc là…nói cậu không xinh.
- Không xinh nè.
Ngọc Vi búng mạnh lên trán Bảo, nhỏ dậm một phát thật mạnh vào chân cậu , lần thứ hai trong ngày Bảo phải rú lên. Hà Mi ỉu xìu, nhỏ úp mặt xuống bàn, chừa hai con mắt ngước lên trên, nhìn tấm bảng đen :
- Thế Bảo nói cũng có lí.
- Đừng có tin hắn, hắn là cái đồ….
- Lẻo mép phải không?
Giọng nói thanh thoát trên bục làm cả đám giật mình, Hà Mi vứt ngay cái tâm trạng không vui, reo lên như thấy quà :
- A, lão bà bà.
Lớp Toán mặt mày vui như trẩy hội, tụi nó thi nhau hỏi han rối rít , khiến cô Thủy chóng mặt xoay vòng vòng không kịp trả lời, cô nheo mắt nhìn các học trò , lắc đầu :
- Mấy cái đứa tiểu quỷ này, từ từ coi, làm cô rối lên cả rồi này
Cả lớp cười khì, gãi gãi đầu hối lỗi , Thế Bảo nhảy tót lên ngồi trên ghế như Tôn Ngộ Không, đôi mắt gian manh nhìn lão bà bà:
- Thế lúc nào cô đưa cho tụi em cái thiệp đỏ chói chang như nắng vàng mùa hạ đây ạ .
Câu nói của Bảo khiến cô Thủy đỏ mặt, cô khoát tay, mắt cố lơ đi chỗ khác để kiềm chế cảm xúc.
- Thôi , cho cô xin nhà cô nghèo nhé không có thiệp đỏ thiệp xanh gì hết.
Miệng Bảo cong cớn đáp lại :
- Hứ, thầy vinh giàu thấy mồ.
Cô Thủy xua xua tay, mấy cái đứa tiểu quỷ này, chỉ có chọc cô là giỏi.
- Được rồi, trật tự nào thầy giám thị mà lên thì chết