
ông, ta chỉ muốn dò xét nơi phát ra sức mạnh của hắn, cô không biết hơn mười năm trước sóng não của tên nhóc này đã gấp một trăm lần người thường, khi đó sóng não hắn
còn làm hỏng máy tính của ta, điều này vẫn còn ghi lại trong tư liệu
của ta, hiện tại hắn đã đem phong kín phần lớn sức mạnh trong cơ thể
mình, ta muốn giúp hắn giải thoát, để nghiên cứu hoàn toàn não hắn.” Ông cắm điện, máy tính bắt đầu vận hành.
“Này, thuốc giải có thể đưa cho tôi chưa?” Thư Nhàn vươn tay.
“Không! Ta muốn cô cũng tiến vào trong
mộng hắn giúp ta, chờ cô hoàn thành nhiệm vụ, thuốc giải liền cho cô.”
Hắc Vũ Sâm cười nói.
“Tôi không muốn rời khỏi cơ thể của mình!” Thư Nhàn cả giận nói.
“Không phải do cô quyết định, nếu không cô chỉ có thể chờ chết!” Hắc Vũ Sâm âm hiểm cười.
“Ông……” Đáng ghét! Lát nữa tôi nhất định sẽ giết ông! Thư Nhàn rủa thầm trong lòng.
“Bây giờ, cô cũng nằm xuống đi! Con gái ngoan!” Hắc Vũ Sâm ấn cô ngã vào một cái bàn dài khác, cũng nối nguồn điện vào.
Một lát sau, Thư Nhàn đã bị hút ra thân thể, tiến vào một thế giới kỳ dị.
Đây là mộng!
Mộng của Huyễn Dạ Thần Hành!
Cô không phát hiện Huyễn Dạ Thần Hành,
cảm giác quỷ dị trống rỗng nào đó khẩn trương ngưng tụ, cô thấy một xem
cánh đồng lớn hoang vu khô héo, bầu trời u ám phủ xuống rất nhiều hài
cốt……
Gió lạnh rợn người không biết từ nơi nào thổi tới, khiến cô lạnh run lên.
“Huyễn Dạ Thần Hành đâu?” Giọng nói của Hắc Vũ Sâm xuyên qua máy tính truyền đến.
“Tôi không biết, tôi chưa gặp anh ấy!” Thư Nhàn không dám thở mạnh.
“Tìm tiếp đi!”
Cô ghét nhất là bị ra lệnh, nhưng cơ thể ở trong tay ông ta, không thể không bình tĩnh.
Tiếp tục đi về phía trước, một tòa kiến
trúc kỳ dị đứng sừng sững trước mắt, cửa sổ và cửa lớn của tòa kiến trúc kia đều bị dán mấy tờ giấy màu trắng, có vài tờ đã rách, vài sợi dây
leo từ cửa sổ vươn ra, bấu víu vào tường, xa xa nhìn lại càng có vẻ u
ám.
“Có một tòa nhà kỳ quái, trên đó dán giấy niêm phong.” Cô nói với Hắc Vũ Sâm.
“Đó nhất định là tâm linh Huyễn Dạ Thần Hành, vào xem.”
“Đừng đi!” Giọng nói yếu ớt của Huyễn Dạ Thần Hành xuất hiện.
Thư Nhàn quay đầu, nhìn bốn phía, ngoại trừ giọng nói, vẫn không thấy bóng dáng anh.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
“Đừng đi! Tĩnh! Đừng mở cánh cửa đó……” Huyễn Dạ Thần Hành tiếp tục nói.
Thư Nhàn cảm thấy Thư Tĩnh trong cơ thể cô dường như giật mình, cô cả người cứng đờ, có vài giây không thể cử động.
“Hừ! Đến bây giờ còn muốn tác quái! Mày
vĩnh viễn ngủ cho tao, chờ tao mở chân tâm của Huyễn Dạ Thần Hành ra sẽ
cho mày nhìn một cái!” Tránh khỏi sự phản đối của Thư Tĩnh, cô bước đến
trước cửa.
Cánh cửa kia tuy rằng cũ nát, nhưng rất
cứng rắn, cô từ từ xé giấy niêm phong, đẩy cửa ra, rồi đi vào. Bên trong là một không gian trống rỗng, đầy cây cối đáng sợ và cỏ dại, tiếp đó ở
chính giữa tòa nhà, trên một hòn đá hình vuông, cô thấy một thiếu niên
chừng mười lăm tuổi ngồi đó, lạnh lùng nhìn cô.
“Cậu…… cậu là ai?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Cô xâm nhập kết giới! Giúp ta mở cửa!” Giọng nói của thiếu niên không lớn, nhưng có sức mạnh khiếp người.
“Kết giới?”
“Ta bị nhốt hơn mười năm, cuối cùng cũng có thể ra ngoài……” Thiếu niên đứng lên, nhảy khỏi hòn đá, từng bước một đi về phía cô.
“Ta bị nhốt hơn mười năm, cuối cùng cũng có thể ra ngoài……” Thiếu niên đứng lên, nhảy khỏi hòn đá, từng bước một đi về phía cô.
“Cậu rốt cuộc là ai?” Thư Nhàn cảm thấy tâm thần không yên như đã mở ra bí mật không nên biết.
“Cô còn không biết sao?” Cậu ta nở nụ cười.
Thư Nhàn nhìn chằm chằm cậu ta, lui về phía sau từng bước.
Ánh mắt thiếu niên này cùng Huyễn Dạ Thần Hành rất giống, đáp án đã quá rõ ràng, nhưng cô lại sợ hãi không dám nghĩ.
“Ta là ai? Ha ha a…… Ta là thượng đế trong mộng a!” Thiếu niên cười như điên lướt qua cô lao ra cửa.
Thư Nhàn phát hiện tòa nhà biến mất trong nháy mắt, cô vội vàng xoay người, thấy thiếu niên kia chạy về phía
Huyễn Dạ Thần Hành không biết đã xuất hiện từ khi nào đang đứng cách đó
không xa, thiếu niên càng chạy tuổi càng lớn, thân hình càng cao, khi
cậu ta vọt vào cơ thể Huyễn Dạ Thần Hành, dung mạo cùng tuổi tác hai
người đều trở nên giống nhau, hợp thành cùng một người!
“Huyễn Dạ!” Cô cả kinh che miệng.
Huyễn Dạ Thần Hành thống khổ gập người,
nhưng khi anh tiếp nhận một bản thân khác bị phong ấn nhiều năm, suy
nghĩ của anh đều bị sức mạnh to lớn này chiếm cứ, Huyễn Dạ Thần Hành
trước kia đã sống lại!
“Huyễn Dạ, anh……” Thư Nhàn còn đang kinh
hãi, nhìn anh chậm rãi đứng thẳng, bị sức mạnh to lớn đánh tới trước mặt chấn động cơ hồ ngã xuống đất.
“Ta nói rồi, phóng thích một ta khác là
chuyện rất nguy hiểm……” Ánh mắt Huyễn Dạ Thần Hành thay đổi, anh không
còn ôn hòa tùy tính, không còn nho nhã đa lễ, vẻ mặt anh cuồng dã khó
dò, cả người đều tản ra phong mang sắc bén.
“Anh…… anh làm sao vậy?” Thư Nhàn lại lui từng bước.
“Ta? Ta chỉ giải trừ phong ấn của mình mà thôi…… Hắc Vũ Sâm, ông muốn chính là ta như vậy nhỉ?” Anh ngẩng đầu hỏi Hắc Vũ Sâm ở ngoài máy tính nhìn trộm.
“Đúng vậy!” Hắc Vũ Sâm đang kinh hãi vì số liệu trên máy tính đ