
t sâu xa, ánh mắt không biết là đang nhìn cô, hay còn là xuyên thấu qua cô nhìn lại quá khứ. Cô cũng không biết dĩ nhiên cũng không thăm dò, với anh ta mà nói cũng chỉ là cấp trên mới của cô, chỉ như thế mà thôi.
"Anh ta đối với em có tốt không?"
"Rất tốt."
"Anh không còn cơ hội nào sao?"
"Ừm!"
"Hạ Sơn Chi, chúng ta quen nhau bảy năm em cũng đã quên hết những ký ức kia rồi sao?"
"Dù thâm tình thì thế nào, cũng chỉ là tình yêu bảy năm thôi sao?"
"Em vẫn còn đang trách anh?"
"Trong lòng em đã sớm không còn hận nữa rồi bởi vì bây giờ em rất hạnh phúc, không có hơi sức mà đi oán hận."
Quý Quân rốt cuộc cũng trầm mặc lái xe, không uổng công cô bộc bạch ra câu nói thâm tình cuối cùng kia. Ông trời ơi, tha thứ cô...cô thật không phải là cố ý nói như vậy làm cho người ta phát điên lên, chỉ là bất đắc dĩ thôi !
Còn một đoạn nữa thì đến, cô lễ phép nói: " Dừng ở đây thôi, em muốn mua chút đồ."
"Em như vậy là sợ anh ta hiểu lầm?"
Anh thật là thông minh, có lẽ là cô lấy cớ quá gượng ép, người bình thường cũng có thể nhìn ra được. Đúng vậy, cô không muốn lão Hoắc mất hứng, cho nên lựa chọn để người mất hứng là anh đi.
"Em yêu anh ấy." Cô trả lời Quý Quân như vậy, mặt của anh cứng lại càng thêm u ám một chút cũng không có nét mặt tươi vui như trước đây.
"Người trước đây em yêu là anh!"
"Anh cũng biết là trước đây rồi mà."
Cô cười mở cửa xe, ngẩng cao đầu rời đi. Cô đi chầm chậm, liếc mắt sang bên cạnh tủ kính thấy gương phản chiếu đến màu việt dã xanh dương đậm .
Rẽ trái ở phía trước hơn mười mét có một ông chú đang dựa vào tấm thủy tinh cúi đầu hút thuốc lá, là ai vậy?
Chính là lão Hoắc nhà cô.
Người đàn ông cao hơn một mét tám đứng ở bên đường làm cho các cô gái liên tục quay đầu lại nhìn, không được không được, chú phải tuân thủ nghiêm túc lời nói của một người chồng chứ !
Cô siết chặt quả đấm, trong lòng đối với những người đang mơ ước đến ông chú nhà mình rống giận: TMD cút đi, không nên trêu chọc lão Hoắc nhà chị đây, nếu không thì một người đến thì cắn một người, hai người đến thì bổ cả hai, đến một đám thì tạt a- xít sun-phu-rit.
Tạt a- xít sun-phu-rit!
Cô muốn nói thật xin lỗi, cô thật sự không hiền lành chút nào, có thể nghĩ đến cả việc hủy nhan sắc làm cho người ta đau đến không muốn sống như vậy thì cũng quá độc ác rồi?
Tất cả đều do bạn thân Tống cả, đều do ảnh hưởng độc hại của cô ấy.
Có lẽ đúng lúc này Tống Thần đang cùng đồng nghiệp chen chúc trên xe taxi bỗng nhiên lại thấy rùng mình, không biết là có người đang thầm mắng cô ấy.
Cô tăng tốc độ chạy đến bên lão Hoắc.
Nhưng đột nhiên lại có một người phụ nữ bước đến bên cạnh anh nói thầm vào tai mấy câu, tiếp đó lão Hoắc đưa mắt nhìn ra đường, ném tàn thuốc đi vào bên trong nhà hàng.
TMD, người phụ nữ đã có tuổi này không phải là Vương Hiểu hay sao!
Không lúc nào là không tìm lý do để lại gần!
Cô cầm chặt túi xách, móng tay cào cào trên túi đưa mắt nhìn trừng trừng vào cửa.
Vương Hiểu kia hình như cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của cô, trong khi cô nhìn vào cửa liền nhìn về phía cô, nụ cười trên mặt theo đúng chuẩn của nàng Mona Lisa.
Mẹ kiếp, người phụ nữ chết tiệt, tuyệt đối là cố ý, cố ý để cho cô hiểu lầm, muốn khiêu khích, muốn cho cô uống dấm chua đúng không?
Bà đây tối nay sẽ theo mi chơi, không phải là uống rượu nhiều một chút sao, who sợ who!
Cô mới bước vào cửa thì đã có nhân viên phục vụ xinh đẹp chào đón: "Hoan nghênh, xin hỏi chị là bà Hoắc phải không?"
Giọng nói thật ngọt ngào, làm cô cũng muốn cười: "Đúng vậy."
"Mời đến bên này, Hoắc tiên sinh đặc biệt giao phó em ở chỗ này chờ chị."
Bà Hoắc, được rồi cô thừa nhận, xưng hô này hết sức hợp khẩu vị, trên căn bản cho đến bây giờ vẫn chưa có người nào gọi cô như vậy. Mặc dù là cô gái trẻ tuổi, nhưng mà tâm trạng của cô vẫn thấy ngọt : cô gái nhỏ dáng người xinh đẹp, thông minh lại biết nói chuyện như vậy, cô cười hướng cô ấy gật đầu:" có tiền đồ, thật có tiền đồ"
Cách thật xa đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong phòng truyền đến, dùng đầu ngón chân cũng đoán được là đám người đầy tớ của nhân dân không hề khiêm tốn kia. Cô vỗ vỗ cánh tay của em gái kia: "Chỗ cũ đúng không, chị tự đi được, em cứ đi làm việc khác đi."
Cô ấy cười với cô, sau đó xoay người chạy đi.
Cửa của "Mai Hoa Các" đang đóng một nửa, nhiều người đàn ông với giọng nói thô lỗ không thể bỏ xuống được chữ "Rượu".
Cô từ từ đẩy cửa ra, không khí thật ngột ngạt, khói mù mịt lượn lờ ở bên trong, người đàn ông ngồi ở bên trong đối diện với cô liền ngẩng lên nhìn .
Cô âm thầm nhíu mày, TMD, Chị Vương à, ai bảo chị dựa vào đàn ông nhà tôi gần như vậy!
Cô đoán chứng, hầu hết sức nặng trên người Vương Hiểu đều đè ở bên phải đầu vai lão Hoắc mà sao lão lại không chịu hất chị ta ra?
Đang lúc cô dùng ánh mắt để băm chặt đôi cẩu nam nữ kia thì lão Hoắc chợt đứng dậy cầm ly rượu lên nhìn về phía người đàn ông đối diện: "Người anh em, lần này xin cảm tạ!"
Lão Hoắc uống một hơi hết sạch cốc rượu Mao Đài, TMD, đám người công bộc của nhân dân kia dân luôn thích uống Mao Đài. Mà cô đã nói rất nhiều lần rồ