
ng nhịn được liếc mắt: “Bạn so với mình thật sự chỉ lớn hơn một tháng sao? Gần đây bạn đã có nhiều biểu hiện của trẻ vị thành niên.” Lại còn hỏi cô có phải vào giới xã hội đen không, cô giống như một bông hoa tươi chói mắt, cô có chỗ nào giống xã hội đen chứ?
Đang nói chuyện thì người lớn hai nhà đã đi tới, thật ra thì tuổi của bọn họ còn nhỏ, phạm vi hoạt động có hạn, thời gian tìm thấy cũng không dài.
Lần này về nhà, Đinh Dật khó tránh khỏi bị mắng một trận, nghe mẹ trách mình không hiểu chuyện, Đinh Dật không nhịn được rơi nước mắt. Cố nén không để nước mắt rơi xuống, phát hiện ra mẹ không ngừng càu nhàu, rốt cuộc cô không nhịn được nữa gọi: “Con sắp chết rồi mẹ còn mắng con!”
Mẹ Đinh nghe thấy tiếng gào sửng sốt, một lúc sau mới phản ứng được: “Con bé này nói mê gì vậy, hôm nay xảy ra chuyện gì sao?” Nói xong lại bối rối kéo con gái lại gần nhìn, cẩn thận kiểm tra có chỗ nào bị gì không.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của mẹ Đinh Dật thầm nghĩ nếu mẹ biết cô mắc bệnh ung thư thì sẽ lo lắng như thế nào, mặc dù mẹ càu nhàu nhưng cũng rất thương yêu cô, cô ngàn vạn lần không thể nói tin xấu này cho mẹ biết. Ngày nào đó tìm cơ hội hy sinh một cách vinh quang, như vậy mẹ cô có thể làm mẹ anh hùng, giống như ba mẹ của Lạc Ninh được mọi người khắp nơi phỏng vấn cùng kính trọng.
Cứ như vậy, Đinh Dật vừa chịu áp lực khi nghĩ mình bị ung thư vừa tìm cơ hội hy sinh anh dũng. Nghĩ thời gian của mình không còn nhiều, Đinh Dật thay đổi sắc mặt, trước mặt mẹ tỏ ra là một đứa trẻ hiểu chuyện, cô cảm thấy có thể một ngày nào đó cô đi rồi, khi đó mọi người chỉ nghĩ đến điểm xấu của cô thì hỏng bét, nên tận lực tạo ấn tượng tốt đối với bọn họ.
Đinh Dật cũng không bắt nạt Thẩm Trường Đông nữa, cậu ấy nói lớn lên không muốn cưới cô, nhưng mà lần này cho dù cậu ấy muốn cưới cũng không cưới được rồi. Có lúc Đinh Dật nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Trường Đông đến choáng váng liền nghĩ sau này khi cậu ấy kết hôn rồi có nhớ người bạn tuổi thơ là cô không, có nhắc cô với cô dâu tương lai không.
Cô gái không sợ trời không sợ đất đột nhiên trầm ổn thậm chí đôi lúc vẻ mặt “u buồn”, làm cho những người thân không khỏi giật mình. Người vui mừng nhất nhà họ Đinh là mẹ Đinh, cảm thấy con gái bắt đầu có xu hướng phát triển thành “thục nữ”, các thầy cô giáo càng thêm yêu quý cô, lúc cô không gây chuyện có thể nói là học sinh gương mẫu, các bạn học cảm thấy kỳ quái nhưng cũng dần quen với Đinh Dật như vậy, dù sao trước kia bọn họ cũng không tán thành với dáng vẻ giơ nanh múa vuốt của cô trước kia, chỉ là không dám nói mà thôi.
Chỉ có Thẩm Trường Đông với mười năm quen biết Đinh Dật là hiểu rõ(trước ba tuổi không nhớ gì, không tính) cô gái này tuyệt đối có vấn đề, không thể nào đột nhiên lại trở nên hiểu chuyện như vậy, cụ thể là chuyện gì thì cậu không biết.
Không lâu sau mọi người bị một sự kiện lớn làm dời đi sự chú ý đối với sự thay đổi của Đinh Dật.......đó chính là sự qua đời của cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp dạy văn học.
Mới tốt nghiệp đại học sư phạm được hai năm, nửa năm trước mới kết hôn với một thầy giáo trong trường. Cô ấy là người đáng yêu dễ gần, có quan hệ rất tốt với các học sinh nhất là học sinh nữ, không giống như cô giáo dạy toán luôn nổi nóng, mọi người luôn yêu quý cô.
Nhưng một cô gái như một đóa hoa đang nở rộ như vậy hôm qua lại được báo đăng tin đã qua đời! Hình như hôm qua cô Lâm còn nói chuyện với học sinh trên đường về nhà, cô còn dặn học sinh làm bài tập về nhà. Vì vậy cả lớp bao gồm cả Đinh Dật đối với chuyện này đều khiếp sợ đến nỗi bọn họ còn chưa kịp đau lòng.
Qua thật lâu cho tới khi giáo viên môn văn bị đổi thành một giáo viên nam, mới bắt đầu có phản ứng khóc nức nở, rất nhanh tạo thành một trận khóc lớn, giáo viên dạy thay cũng có thể hiểu, cũng không nói gì nhiều, chỉ khuyên các bạn nén bi thương.
Đinh Dật làm cán bộ lớp nên tương đối dễ dàng có tin tức cụ thể.
“Là thai ngoài tử cung, ống dẫn trứng vỡ dẫn đến xuất huyết, phát tác lúc nửa đêm. Cho rằng là đau bụng bình thường, nhịn một chút là hết, đợi đến khi trời sáng đưa vào bệnh viện đã không kịp nữa, nếu phát hiện sớm thì còn có thể cứu chữa.” Một giáo viên lớn tuổi trong trường nói.
“Nếu phát hiện sớm còn có thể cứu chữa, nếu phát hiện sớm còn có thể cứu chữa.......” Không biết sao những lời này cứ quanh quẩn trong đầu Đinh Dật. Thì ra chết đáng sợ như vậy! Chết nghĩa là không nhìn thấy người thân bạn bè được nữa, chết nghĩa là chia lìa, loại chia lìa này không thể dịch chuyển, không giống như sự chia lìa của cô mỗi lần rời khỏi nhà ông bà ngoại, cô biết không lâu sau cô lại có thể đến thăm bọn họ, cũng không có khổ sở, ngược lại hai ông bà lão luôn lưu luyến không rời.
Nhưng chết nghĩa là vĩnh viễn chia lìa không thể nào gặp lại, vĩnh viễn, từ này đáng sợ đến dường nào! Mười hai tuổi cô vẫn chưa thể hiểu hết tường tận ý nghĩa của từ này. Vĩnh viễn không thể thấy những người xung quanh nữa, vậy cô sẽ ra sao?
Đinh Dật cảm thấy một cảm giác thật sợ hãi, cô bất chấp tất cả chạy ra đường lớn ở cổng trước, nhìn những người đi đường đang đi vội vàng,