
m. Đây. . . . . . đây đều phải tuân theo cấp bậc lễ nghĩa.”
Khóe miệng Bách Lý Hạo Triết mơ hồ mỉm cười, quay đầu ngóng nhìn
nàng: “Có người đã từng nói, tại đây trong hoàng cung này, chỉ cần hoàng thượng thích, đó là lễ, đó là pháp. . . . . .” Hắn vẫn chăm chú nhìn
Mục Ngưng Yên, giống như muốn nhìn thấu tận đáy lòng nàng.
Mục Ngưng Yên cụp mi mắt, không thể nhìn ra trong mắt mang ý gì, nhẹ
nhàng trả lời: “Nô tì. . . . . . Nô tì tuân theo ý chỉ của Hoàng
Thượng.”
Lúc này thái tử đã buông bút xuống, qùy ở trên mặt đất dập đầu hành
lễ: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế.” Bách Lý Hạo Triết
giơ tay kéo con dậy: “Đứng dậy đi. Hôm nay thái phó dạy bài gì ?” Thái
tử nhất nhất đáp lại.
Phía đông sườn điện có rất nhiều song cửa, ánh sáng xuyên qua sa liêm mà vào, ánh mặt trời phân tán trên người hai người. Bởi vì bốn phía đều đã đặt băng lạnh cho nên không hề cảm thấy có chút oi bức nào. Bách Lý
Hạo Triết cứ như vậy nhìn, không khỏi mỉm cười, nói: “Mới vừa rồi thái
phó ở trước mặt ta khen ngợi trí tuệ thái tử củ chúng ta, nói thái tử
tuy nhỏ, đã có bản lĩnh liếc mắt nhìn là nhớ không quên . . .”
Bách Lý Hạo Triết nghiêng đầu cười, ôn nhu nói: “Hôm nay xem ra, ngày thường Ngưng phi đều quan tâm săn sóc đến ăn uống sinh hoạt của thái
tử, ngay cả việc học cũng quan tâm, thật sự là công không nhỏ. Nàng nói
xem, muốn trẫm ban thưởng gì nào?”
Mục Ngưng Yên lắc đầu, thản nhiên nói: “Đây vốn là thuộc bổn phận của nô tì. Thật sự không dám muốn Hoàng Thượng ban thưởng gì.”
Bách Lý Hạo Triết trầm ngâm nói: “Ta nói muốn thưởng thì nhất định
nàng phải nhận. Hay là thế này đi, mấy ngày trước đây, Tây thành tiến
cống một bộ cờ bằng ngọc, ta lấy đó thưởng cho nàng đi.” Cúi đầu nhìn
thái tử nói: “Hoàng nhi thấy được không?”
Thái tử mặt mày tuấn tú, lúc này tươi cười nở rộ, càng phát ra tuấn tú vô song, dùng sức gật đầu: “Đương nhiên là được ạ!”
Mục Ngưng Yên cụp mi mắt, nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nô tì không
biết chơi cờ.” Bách Lý Hạo Triết lại cười nói: “Ta dạy cho nàng là
được.” Sau đó giương giọng phân phó đi xuống: “Đi đem bộ cờ Tây thành
tiến cống hai ngày trước mang tới đây.”
Thạch Toàn Nhất cúi đầu đứng ở bên ngoài mấy tầng sa liêm, ngẫu nhiên nghe được thanh âm hoàng đế truyền đến: “Nói không thể đặt chỗ này. . . . . . nhìn xem, nếu ở đây ta đặt Liên Hoa Lạc, nàng xem. . . . . . Nàng liền thất bại thảm hại . . . . . .” Trong lòng không khỏi âm thầm sợ
phát run. Hoàng Thượng ở trước mặt Ngưng phi nhưng lại không tự
xưng”Trẫm”. Ông ở trong cung nhiều năm , sao lại không hiểu ý tứ của
hoàng đế. Hoàng đế hiển nhiên đã đem Ngưng phi trở thành nguyễn hoàng
hậu . Phu thê kết tóc, yêu sâu tận đáy lòng, thế gian chỉ có một người
mới dùng một chữ đó để xưng.
Trong chốc lát, hoàng đế cười khẽ đi ra: “Nói về lý, thua sẽ bị
phạt.” thanh âm của Ngưng phi cực thấp, loáng thoáng: “Hoàng Thượng thứ
tội, nô tì sớm đã nói không biết chơi cờ.”
Hoàng đế cười khẽ ra tiếng, ước chừng tâm tình vô cùng tốt: “Nhường
cho nàng bao nhiêu như thế, vẫn còn thua, ta đây cũng mặc kệ . . . . .
.” Ngưng phi hồi lâu không thấy lên tiếng.
Hoàng đế tựa hồ cúi đầu mà cười, ngữ điệu vô cùng ôn nhu: “Được rồi,
được rồi. . . . . . giận rồi a, ta nhận lỗi vẫn không được sao?”
Ngưng phi không biết nói gì đó. Một lát sau, chỉ nghe Ngưng phi “Dạ”
một tiếngkhông rõ, mơ hồ còn kèm theo tiếng “ưm” bị đè nén. Thạch Toàn
Nhất … không … Dám nghe nữa, vội hướng mọi người hầu hạ khoát tay áo,
dẫn mọi người lui đi ra ngoài.
Người khác nói hoàng đế tính tình lãnh đạm, không thích nữ sắc. Nhưng từ sau khi thị tẩm Ngưng phi, hoàng đế mỗi ngày đều giá lâm Phượng Nghi điện, tâm tình cũng mỗi ngày một tốt. mấy người hầu hạ bọn họ cũng cảm
thấy thần thanh khí sảng.
Chính là, chính là Ngưng phi nương nương tựa hồ vẫn như trước lãnh đạm xa cách, dường như cái gì cũng không để ý.
Thời tiết dần dần lạnh xuống, ngày mùa hè đã qua, quanh cảnh mùa thu dần bao phủ.
Cung đình hiếm khi mới tổ chức “Tiệc thưởng cúc”, tất cả hoàng thân
quốc thích, từ quan tam phẩm trở lên đều tuan mệnh tham dự. Trong lúc
nhất thời, cả ngự hoa viên tiếng ca múa không ngừng vang lên.
Xung quanh Tiệc rượu những đóa hoa cúc vàng, cẩm tú nở rộ, xòe cánh
buông nhụy, dưới ánh sang nhu hòa lay động kiều diễm, những đóa hoa nở
rộ sang ngời mang đậm cảm giác nagws vàng mùa thu. Lại thêm thỉnh thoảng có cơn gió nhje hiu hiu thổi, hoa hương từng trận, dạt dào say lòng
người.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn ở trên Cửu Long ngự án, ngồi sát bên cạnh
chính là hậu cung chuyên sủng ngưng phi nương nương. Một thân cung trang xanh ngọc, ngay hang cúc trên tay áo cũng là ngọc bích vô cùng thanh
nhã. Từ trên xuống dưới đều giản đơn tĩnh lặng mà diễm lệ, ước chừng là
tua rua mấy chiếc trâm loan phượng cài trên mái tóc đen bóng khẽ rủ
xuống từ xa nhìn lại tựa như vô số đàn bướm đang cư ngụ trên đó, tạo ra
vẻ quyến rũ xinh đẹp khác thường.
Mạnh Lãnh Khiêm theo thứ tự cấp bậc ngồi ở rất xa, từ xa xa nhìn lại, trong lúc nhất thời không khỏi có chút ngây ngốc. Nhưng c