
ngon, mí mắt của nàng cũng
chậm rãi nặng xuống —— tựa hồ rất buồn ngủ, nhưng lại nghe được
tiếng Mặc Lan vội vàng nhưng cực thấp truyền tới: “Tiểu thư —-
tiểu thư — hoàng thượng tới —”
Nàng lập tức thanh tỉnh lại, vội đứng dậy. Hiện tại lẽ ra là giờ
ngủ trưa của hắn. Cho nên nàng mới chọn tới đây giờ này. Nhưng
hôm nay —– nhìn quanh một chút căn phòng, gian tẩm phòng này là phòng sau cùng của Trường Tín điện, cũng không chỗ nào có thể ẩn
nấp cả. Hiện tại hy vọng duy nhất đó là hoàng thượng chỉ mới
trên đường tới Trường Tín điện —– nhưng lời nói của Mặc Lan đã đánh vỡ ảo tưởng của nàng: “Tiểu thư —– Hoàng Thượng đã vào tiền
điện ——-” như vậy có thể nói nàng không còn đường trốn tránh
nữa rồi —-
Còn đang ngây ngẩn suy nghĩ đã nghe được tiếng bước chân từ
ngoài cửa phòng truyền đến. Có người đã đem cửa đẩy ra, xem ra muốn
tránh cũng không thể tránh được nữa——– nàng vội liếc mắt nhìn Mặc
Lan, ấn theo cung quy quỳ xuống. Bước chân người nọ bộ tựa hồ tạm dừng
một chút, một hồi lâu sau mới chậm rãi tiêu sái lại đây.
Cũng không biết vì sao, hắn mới chỉ bước vài bước ngắn ngủi,
nàng lại có cảm giác như đã trải qua cả đời. Nàng cúi đầu, trong
phạm vi nhìn thấy chỉ là một khoảng nhỏ, chỉ thấy vạt áo long
bào màu vàng của hắn khẽ phất qua người nàng, kim long thêu
trên mũi giày tinh xảo quý phái chậm rãi tiêu sái, dần dần như
muốn bay múa —- cảnh tượng này quen thuộc như thế, quen thuộc
đến mức có thể dễ dàng chạm đến nỗi đau đang chất chứa trong
lồng ngực —- hết thảy giống như hiện lên trước mắt —– ngày đó là
ngày đại hôn của hắn và nàng, nàng cũng như thế này, cúi đầu, thứ
duy nhất có thể nhìn thấy chính là giày của hắn mà thôi —
Hắn đứng ở trước mặt nàng — nàng cúi đầu, học tư thế của bọn thị
nữ, một cử động nhỏ cũng không dám. Hết thảy giống như đều dừng lại,
yên lặng tĩnh mịch. Tựa hồ thật lâu thật lâu sau, lâu đến mức nàng
nghĩ bản thân mình đã hóa thành tượng đá . Hắn mới di động bước
chân, thanh âm từ đỉnh đầu truyền tới, quen thuộc lại giống như là xa
lạ: “Thái tử ngủ lâu chưa?” Mặc Lan quỳ trên mặt đất trả lời: “Khởi
bẩm Hoàng Thượng, thái tử vừa mới mới ngủ.”
Hoàng đế không có nói nữa, trong lòng Mặc Lan khẽ thở dài một
hơi, thấp tha thấp thỏm. Một hồi lâu sau, hoàng đế mới nói: “Đứng dậy đi.” Hai người lúc này mới đứng lên. Mặc Lan trộm ngẩng đầu, chợt
thấy ánh mắt hoàng đế dừng ở mấy món điểm tâm trên tháp. Điểm tâm
khéo léo tinh xảo, màu sắc bắt mắt mê người.
Hoàng đế cầm lên một miếng, cẩn thận ngắm nhìn trong chốc lát, nói: “Suy nghĩ thế nào mà chưa trình lên đã mang tới đây?”
Thạch Toàn Nhất ở phía sau lúc này mới nói: “Khởi bẩm Hoàng
Thượng, để nô tài phái người đi hỏi một chút.” Mặc Lan cúi đầu, thầm
nghĩ phải làm thế nào mới có thể mang tiểu thư lui ra ngoài được,
lúc này lại nghe hoàng đế hỏi, liền trả lời: “Khởi bẩm Hoàng Thượng,
đây là điểm tâm tự tay Hoàng hậu nương nương làm. Cho nên nô tỳ mới
mang lại đây.”
Hoàng đế không nói gì, Thạch Toàn Nhất đánh giá tâm tư của hoàng
đế, hướng Mặc Lan háy mắt một cái. Mặc Lan hiểu được ý tứ của ông ý bảo lát nữa sai người mang đến Thừa Kiền điện một phần. Đang
chuẩn bị hành lễ thối lui, thanh âm của hoàng đế thản nhiên truyền đến: “Không cần .” Nguyễn Vô Song bất giác xiết chặt nắm tay, tâm lại
chìm xuống đáy giếng.
Mặc Lan hành lễ nói: “Vâng, nô tỳ xin cáo lui.” Hai người cúi đầu,
khom người lui ra. Ánh mắt Thạch Toàn Nhất liếc nhìn thân ảnh phía sau Mặc Lan, bỗng nhiên cảm thấy được có vài phần nhìn quen mắt. Trong đầu hiện lên một bóng dáng, ông không khỏi giật mình cả kinh. Quay
đầu lén nhìn hoàng đế liếc mắt một cái, chỉ thấy hắn hướng phía thân
ảnh kia dời đi mà xuất thần.
Hoàng đế rõ ràng là đã nhận ra . Nhưng vì sao lại làm bộ như
không biết chứ? Đang lúc suy tư, bên ngoài đã truyền tới một
trận tiếng nhốn nháo. Ngẩng đầu chỉ thấy hoàng đế hơi hơi nhíu nhíu
mày. Thạch Toàn Nhất vội lui ra ngoài cửa, thấp giọng nói: “Người
nào ăn gan hùm mật báo dám làm ầm ĩ ở đây hả?” Chỉ thấy thủ hạ
Tiểu Lý Tử vội lại đây, tiến đến bên tai ông ta nói: “Thạch công
công, là hai nha hoàn của Hoàng hậu nương nương làm đổ điểm tâm
của Doãn phi nương nương . Doãn phi nương nương đang rất bực mình, nói phải phạt thật nặng.”
Thạch Toàn nhất nhíu mày nói: “Đi đến nói với Doãn phi nương
nương một tiếng, nói thái tử đang ngủ. Hoàng Thượng cũng đã ở đây,
nếu là đánh thức ——” khi nói bỗng nhiên nghĩ đến Mặc Lan cùng người kia
mới đi không lâu, sẽ không trùng hợp như vậy chứ! Vội bắt lấy tay
Tiểu Lý Tử, hỏi: “Không phải là hai người bọn Mặc Lan vừa mới
đi ra chứ?” Tiểu Lý Tử trả lời: “Đúng là bọn họ!”
Thạch Toàn Nhất giật mình, vội hỏi: “Mau th