
hấy nàng, đã liên tục tán dương: “Chúc mừng Tể
tướng phu nhân. Dung mạo Nguyễn tiểu thư hồng loan tinh động, sau này nhất định là phú quý hơn người. Vinh hoa phú quý, hưởng đời
không hết.”
Sau đó khi Bách Lý Hạo Triết được sắc phong làm hoàng thái
tử, mẫu thân liên tục lôi kéo tay nàng, cười tủm tỉm nói: “Trách không được ngày đó phương trượng nói Song nhi là người phú quý hơn người,
thì ra về sau con nhất định sẽ là hoàng hậu.”
Quân cờ đen trắng trên bàn cờ đều là cống phẩm của Tây Vực
được gọt đẽo tỉ mỉ từ ngọc thạch quý giá, cầm trong tay mượt mà nhẵn nhụi. Nhìn lướt qua bài trí trong Chiêu Dương điện, cái gì cũng là thứ quý nhất, tốt nhất trên đời này. Chính là vì
sao một chút vui sướng nàng cũng không có?
Mặc Trúc bế tiểu thái tử lại đây, ngày mai là tròn một tuổi . Thấy Nguyễn Vô Song, bé con không ngừng cọ cọ hai chân hai tay nhòai ra bộ dáng như là muốn được nàng bế vậy. Mắt cười linh động,
bởi vì đang mọc răng cho nên nước miếng rớt ra không không ngừng.
Nguyễn Vô Song buông quân cờ xuống, khẽ bật cười, đứng dậy ôm bé con
ngồi xuống cẩm tháp, hỏi Mặc Trúc nói: “Đã bú sữa chưa?” Trong
cung vốn đã phân phó hai vú em tốt nhất hầu hạ ngày đêm nhưng
nàng vẫn cảm thấy lo lắng liền sai Mặc Trúc qua đó trông một
tay. Mặc Trúc trả lời: “Mới vừa bú xong.”
Nhìn thấy con trai cười khanh khách, cả căn phòng tựa hồ cũng náo
nhiệt hẳn lên. Nàng vẫn không phải là rất thương yêu nó, thường cố ý làm như vô tình lãnh đạm. Nhìn nó ngồi, tay không chịu yên, lôi
kéo tay áo nàng rồi lại thả ra, giống như đó là thứ chơi rất vui vậy. Nàng cầm lấy một cái trống nhỏ trên tháp, nhẹ nhàng chớp lên,
thanh âm thanh thúy có tiết tấu lôi kéo sự chú ý của nó, chỉ
thấy nó mở to ánh mắt tròn tròn đáng yêu, nhìn tay nàng nhích tới
nhích lui. Trong chốc lát, nó vươn tay ra: “Nương — muốn —- muốn —–”
lời nói chưa được rõ ràng lắm, nhưng thanh âm mềm mại rất là dễ
nghe, quả thực là đi vào lòng người.
Lòng nàng không khỏi dâng lên yêu thương, đem trống nhỏ đưa cho
con. Tử Tín rất nhanh đã nắm chặt lấy, nhẩn nha chơi tiếp. Một bên
lắc lắc còn một bên khanh khách cười, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu
nhìn nàng. Nàng lấy khăn lụa ra lau nước miếng cho bé sủng nịch nói:
“Ngoan!”
Qua sát đứa bé thật kỹ, cái gì cũng đều nho nhỏ, phấn nộn đáng
yêu. Kỳ thật tại thâm cung nội uyển này, nàng không có gì cả, chỉ có
một mình Tử Tín mà thôi. Nàng hẳn nên đem tất cả chuyện trước kia
quên đi, không nên đem chuyện mọi chuyện đều trút nên đầu đứa bé
này. Nàng chậm rãi cúi người, vạn phần yêu thương khẽ hôn lên trán
con trai. Đã quá may mắn rồi , tất cả những gì nữ tử trong thiên hạ tha thiết ước mơ, nàng đều đã có được, không phải sao? Còn
muốn yêu cầu quá phận gì, quả thật là làm khó trời xanh rồi.
Nàng đem cả người nhấn chìm trong nước, nước rất ấm áp,
thoải mái. Đây là Cam Lộ điện phía sau Chiêu Dương điện, thông
với nội tẩm của Chiêu Dương điện, là một cái ao tắm mà Cảnh
Nhân đế năm xưa vì bác mà xây dựng, mời thợ khéo tay đến tạc
từ một ngọn núi nhỏ phía sau điện. Có thể thấy được tiên đế cũng
đã dồn rất nhiều tâm tư vào đây. Lòng ao chia làm ba bậc có
thể ngồi, nằm hay bơi. Đáy ao được lót bằng cẩm thạch hảo
hạng. Bao nhiêu tâm tư bỏ ra như thế, chẳng lẽ không có một chút tâm ý nào bên trong sao?
Mặc Lan biết khi tiểu thư tắm rửa không thích có nhiều người bên
cạnh, liền nháy mắt bảo đám thị nữ lui ra. Một bên dùng Yểu Thủy
Lâm nhẹ nhàng vớt nước đổ lên bờ vai trắng mịn ngọc ngà của
nàng, một bên nói: “Buổi chiều hôm nay, phu nhân lại đây, mang rất
nhiều lễ vật tặng tiểu thái tử mừng 1 tuổi. Còn hỏi nô tỳ một
việc ———-”
Nguyễn Vô Song hỏi: “Chuyện gì?” Mặc Lan suy nghĩ thật kỹ, một
hồi lâu mới ghé sát vào bên tai nàng thấp giọng nói: “Phu nhân hỏi
về chuyện lâm hạnh sau khi Hoàng Thượng tuyển phi———” bậc làm cha
mẹ luôn rất quan tâm đến chuyện của nữ nhi, cho dù lực không đủ
cũng có thể giúp đỡ được phần nào lo ưu. Nàng nhắm mắt, nói:
“Vậy ngươi trả lời phu nhân thế nào?”
Mặc Lan nói: “Nô tỳ theo như lời dặn dò của tiểu thư, nói hết
thảy như thường!” Nàng biết cha mẹ nhất định sẽ hỏi về tình
hình trong cung của nàng cho nên từ sớm đã dặn Mặc Lan phải
đối đáp thế nào rồi. Có thể giúp cho bọn họ an lòng một
chút cũng là chuyện duy nhất mà bậc làm con như nàng có thể
làm được. Thản nhiên nói: “Vậy là tốt rồi!” Tuy rằng biết loại chuyện
này chỉ có thể giấu diếm nhất thời, nhưng giấu được đến đâu thì
cứ giấu.
Mặc Lan thở dài một hơi, chốc lát lại nói: “Nô tỳ có câu, không biết có nên nói hay không?” Nguyễn Vô Song Nhắm mắt lại nói: “Nên nói thì
nói, không nên nó