
iệc Diễm kia cắn!” Nói xong bèn xoay người theo ngõ nhỏ đi
ra ngoài, đám đông vừa rồi chỉ nhìn nhau, Giang Minh lấy áo khoác trên người
hắn khoác cho tôi. “Chúng ta đi!”
Giang
Minh ôm tôi đi ra phía ngoài, lúc xẹt qua những người đó, tôi thấy hắn nhìn bọn
họ, hắn muốn...
Giang
Minh đưa tôi về chỗ hắn ở, một căn phòng không lớn, bài trí đơn giản. Sau khi
Qua Nhan mất, hắn vẫn ở nơi này? Sám hối sao?
“Có thể
cho tôi mượn một bộ quần áo không?” Tôi kéo áo khoác trên người, đem thân mình
lui vào trong, xấu hổ mở miệng.
“Chị
còn muốn gạt hắn?”
Tôi cúi
đầu, không nói gì, cho Đường Diệc Diễm biết, người bị thương tổn sẽ không chỉ
có Đường Tỉ Lễ. Đường Tỉ Lễ đáng giận, nhưng... Tôi không muốn liên lụy người
vô tội, nếu Diệc Diễm biết... Tôi quả thực không thể tưởng tượng.
“Diệp
Sương Phi, ngay cả chính chị cũng cảm thấy sợ hãi sao?” Giang Minh buồn cười
lắc đầu, ngồi vào bên cạnh tôi. Đáng sợ? Đúng vậy, Đường Diệc Diễm đối với tôi
gần như yêu vô cùng độc đoán, có đôi khi sẽ làm tôi có cảm giác không thở nổi,
tình yêu của anh tôi không hề nghi ngờ, chỉ là... Anh sẽ liều lĩnh làm liên lụy
đến người vô tội.
Đường
Tỉ Lễ nói đúng, hắn bị dồn ép từng bước đến ngày hôm nay, hiển nhiên là do bản
tính của hắn, nhưng phần lớn nhất định là do Đường Diệc Diễm bức bách, anh có
thù tất báo. Nhưng, Đường Tỉ Lễ có nghĩ tới điều này không? Chiêu này của hắn
không phải đẩy hắn vào con đường chết thì cũng chính là sự dày vò vô tận, nếu
mưu kế kia của hắn thật sự thực hiện được, dùng để uy hiếp Đường Diệc Diễm thì
điều này vĩnh viễn sẽ trở thành ác mộng của hắn!
“Diệp
Sương Phi, giờ chị lại vì bảo vệ ai, chị vĩnh viễn sẽ không hiểu được, sự mềm
lòng của chị hoàn toàn chỉ làm hại tới người chị muốn bảo vệ, đối với người
khác mềm lòng là nhân từ, đối với địch mềm lòng chính là ngu xuẩn!”
“Giang
Minh!” Tôi cắt ngang lời nói của hắn, hiện tại nói điều này có ý nghĩa gì, muốn
tôi như thế nào, phải đi gọi cho Đường Diệc Diễm để anh báo thù cho tôi
sao? Biến thành gà chó không yên ? Hiện tại tất cả trở thành như vậy, tôi không
có tư cách trả thù bất kì ai, thậm chí là chuyện của Qua Nhan tôi cũng không
thể chỉ đổ thừa cho Giang Minh, chính bản thân tôi cũng là kẻ đồng lõa!
Giang
Minh buồn bã nhìn tôi, một lát sau, hắn chậm rãi đứng lên.“Chị chờ ở đây, tôi
đi mua cho chị bộ quần áo khác!” Thân mình thon dài của hắn đứng thẳng, phủ
bóng lên khuôn mặt của tôi. Tôi không nhìn.
Sau khi
Giang Minh rời đi, tôi nhìn quanh bốn phía, nơi này thật sự rất nhỏ hẹp,
bài trí đơn giản, toàn bộ có vẻ yên tĩnh, tiêu điều, không có sinh khí. Hắn vẫn
ở nơi này, trốn tránh tất cả? Nếu hắn biết tập đoàn Giang Nguyên phá
sản, trở thành công ty cổ phần của Đường thị, nói đúng hơn, tập đoàn Giang
Nguyên bây giờ đã thuộc về Đường thị !
Tuy
rằng không mong muốn, nhưng tôi không thể không thừa nhận, nếu lần này
không gặp được Giang Minh, kết cục của tôi là không thể tưởng tượng nổi.
Nhớ lại cảnh vừa rồi, thân thể của tôi nhịn không được mà run run, dạ dày từng
cơn buồn nôn kéo đến.
Di động
không biết đã rơi ở chỗ nào, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ dần hạ xuống, Diệc Diễm
tìm không thấy tôi nhất định rất sốt ruột , còn cả Tinh Vũ nữa, có phải lại
khóc nháo rồi không? Chú Lý vẫn ở đó sao?
Ngay
lúc tôi lo lắng bất an, cửa bỗng mở ra, Giang Minh cầm một túi lớn trong tay
đưa cho tôi, tôi yên lặng tiếp nhận, nhanh chóng đi vào phòng trong thay quần
áo, thực vừa người, không rộng không chật!
Lúc đi
ra, Giang Minh đã ngồi trên sô pha , ánh mắt đang nhìn TV bỗng rời đi, nhìn về
phía tôi.
“Hôm
nay... Cám ơn cậu!” Hắn đã cứu tôi, tôi cũng nên nói lời cảm ơn này.
“Phải
về bên chồng sao?” Giang Minh dựa lưng vào sô pha, biểu tình đùa cợt: “Hôn nhân
rất hạnh phúc? Hạnh phúc khiến cho chị ngay cả mối thù của Trần Việt
Phong cũng quên luôn rồi à? Thậm chí Đường Tỉ Lễ đối với chị như vậy, còn
định buông tha hắn, chị thật đúng là rộng lượng!”
Tôi mím
môi, nhìn mặt Giang Minh như cười như không. “Giang Minh, cậu cảm thấy số người
bị thương tổn còn chưa đủ nhiều sao? Chúng ta đã mất Qua Nhan, cậu mất đi tập
đoàn Giang Nguyên, còn muốn thương tổn bao nhiêu người vô tội nữa?” Quả thực,
hiện tại tôi ích kỷ, tham lam muốn bảo vệ cho hạnh phúc của mình, quên đi thù
hận.
“Duyệt
Duyệt, tất cả sẽ không chấm dứt, sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy, cho dù tôi
muốn, người chồng thân ái của chị cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, điều ấy chị so với
bất kì ai đều rõ ràng nhất!”
Tôi do
dự nhìn về phía hắn, không sai, hắn nói đúng, dục vọng trong lòng mỗi người,
một khi bị mở ra, sẽ không ngừng mà đoạt lấy cho đến lúc chết, cho đến khi dục
niệm khô kiệt. Đường Diệc Diễm cũng không ngoại lệ, huống hồ địa vị của anh hiện tại cũng không cho phép anh nhân từ, không chỉ Giang Minh, không chỉ
người Đường gia cùng anh có huyết mạch tương liên, còn rất nhiều người không
biết tên, đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khối “thịt béo” Đường thị này, đây
là quy tắc rừng mưa tàn khốc, nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn*.
Thành
phố n