Ring ring
Cầm Thú Buông Cô Nương Kia Ra

Cầm Thú Buông Cô Nương Kia Ra

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323533

Bình chọn: 9.00/10/353 lượt.

lòng muốn được ở bên cạnh em cả đời này.”

“Em cũng vậy…” Diệp Sơ dụi đầu vào lòng hắn, khẽ giọng nói: “Thế nhưng nếu có một ngày, chúng ta bỗng nhiên chán ghét người kia, vậy phải làm sao bây giờ?” Con gái trời sinh đã rất thích giả thiết tương lai.

“Làm sao có thể như vậy được?” Vệ Bắc bỗng kích động.

“Chuyện tương lai, ai có thể biết trước được đây?”

“Cho dù thực sự có ngày như vậy.” Vệ Bắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, đưa tay lên trước mặt cô, kiên định nói: “Anh tuyệt đối sẽ không buông tay em trước.”

Diệp Sơ sửng sốt, bỗng cười rộ lên.

“Em cũng sẽ không.” Cô nói xong, nâng tay lên đặt vào tay hắn.

Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, bọn họ đã ước định, sẽ không ai buông tay ra trước, Diệp Sơ cảm thấy, như thế này đã quá đủ rồi.

Lại qua vài ngày nữa, các trường học bắt đầu tất bật chuẩn bị cho học kì mới.

Trường cảnh sát khai giảng rất sớm, thời gian nghỉ của Diệp Sơ vẫn còn hơn một tuần nữa, nhưng Vệ Bắc đã phải quay về trường học rồi. Ngày đó hắn đi, mưa suốt một ngày, thế nên hắn được người nhà mình lái xe đưa đi, Diệp Sơ không đi tiễn được, đành phải đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng xe của ba hắn chậm rãi biến mất.

Từng hạt mưa lẻ loi rơi lên ô kính cửa sổ, càng làm tăng thêm nỗi buồn ly biệt trong cô.

Gặp nhau, chia xa, lại gặp nhau, lại chia xa… Tình yêu của hai người tựa như đi vào trong một vòng tròn luẩn quẩn, có đôi khi tràn ngập hy vọng, có đôi khi lại tràn đầy ưu thương, nhiều lúc cô cảm thấy thực bất đắc dĩ như bây giờ, luôn chờ đợi đến ngày được gặp lại nhau, không còn phải chia lìa nữa.

“Con gái, ăn cơm thôi!” Lưu Mĩ Lệ ở bên ngoài gọi vào.

“Con đến đây!” Diệp Sơ thu hồi suy nghĩ, đi ra khỏi phòng.

Bữa cơm hôm nay là bữa cơm tết cuối cùng mà bà nội ăn cùng gia đình cô, bởi vì ngày mai bà cụ sẽ về quê nhà, bà nói không khí ở thành phố không tốt, xe cộ qua lại nhiều, đường đi phức tạp, chẳng bằng về quê sống yên ổn hơn.

Trong vòng một ngày phải chứng kiến cảnh ly biệt tới hai lần, tâm tình Diệp Sơ hiển nhiên vô cùng không tốt.

“Diệp Tử, dù sao cháu cũng còn gần một tuần nữa mới khai giảng, chi bằng về quê ở cùng bà nội thêm vài ngày được không?” Bà cụ vẫn là yêu thương đứa cháu gái này nhất, hôm nay đã thuyết phục cháu gái cùng bà về không dưới một lần đâu.

Diệp Kiến Quốc ở một bên cười nói: “Mẹ, mẹ vẫn chưa từ bỏ ý định giới thiệu bạn trai cho Diệp Tử nữa ạ?”

Bà cụ lại lắc đầu: “Con nghĩ ta lớn tuổi nên không biết gì a? Diệp Tử có bạn trai rồi, ta mắt kém nhưng cũng nhìn ra được đấy!”

Trong lòng Diệp Sơ run rẩy, đôi đũa cô đang cầm thiếu chút nữa đã tuột khỏi tay.

“Mẹ, mẹ nói gì ạ?” Lưu Mĩ Lệ cảnh giác nghe được.

Diệp Kiến Quốc vừa thấy không thích hợp, lập tức cắt ngang câu chuyện: “Không có gì, không có gì, chắc mẹ lại đang tưởng Tiểu Nam là bạn trai của Diệp Tử đấy mà! Mẹ, con đã nói với mẹ rồi mà, người kia không phải là bạn trai của Diệp Tử đâu ạ.”

“Đó không phải là cậu thanh niên đến nhà chúng ta!” Bà cụ nóng nảy: “Ta là nói đến cậu thanh niên đứng nắm tay Diệp Tử dưới lầu kia kìa, thằng bé đó mặt mũi trông cũng khá lắm.”

Diệp Sơ lập tức trở nên căng thẳng, mấy ngày hôm trước quả thật cô và Vệ Bắc có chạm mặt nhau ở dưới lầu, nhưng vì lúc đó là ban ngày, cô sợ bị người ta thấy, cho nên hai người mới chạm nhẹ chút rồi đi, không ngờ chỉ có vậy lại bị bà nội cô nhìn thấy.

Trách không được mấy ngày nay bà cụ không thấy nhắc lại chuyện giới thiệu bạn trai cho cô nữa.

Trách không được mới sáng ngày bà cụ đã huyên thuyên là sắp được ôm chắt nội.

Diệp Sơ nhịn không được nhìn trộm mẹ mình một cái, sắc mặt Lưu Mĩ Lệ lúc này còn đen hơn Bao công, kìm nén cơn giận muốn phát tác, hỏi: “Có chuyện này thật sao?”

Cứ việc vì Vệ Bắc mà cô đã nói dối trước mặt mẹ không biết bao nhiêu lần, nhưng đến chuyện này, cô lại không có cách nào khác lắc đầu bác bỏ. Trong lòng như có một giọng nói đang nói với cô, dù sao cũng phải đến lúc ra mắt mẹ, chi bằng nhân cơ hội này thừa nhận với mẹ luôn đi.

Bữa cơm vốn đang cười nói vui vẻ, bỗng nhiên trở nên im phăng phắc.

Tim Diệp Sơ đập gia tốc, không biết mẹ cô sẽ phản ứng thế nào nữa.

Ngay lúc này, có tiếng đôi đũa bị đập lên mặt bàn, phát ra một tiếng “Cạch” thật vang.

“Làm sao vậy?” Bà nội bị làm cho giật mình, hỏi con dâu.

“Dạ không có gì đâu mẹ, con bị trượt tay thôi, mẹ đừng để bụng.” Lưu Mĩ Lệ mỉm cười xin lỗi mẹ chồng, nhưng trong lúc đang cười vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Sơ một cái.

Ánh mắt kia giống như đang nói, chuyện này—–tính sổ sau!

Edit: Pingki

Diệp Sơ lớn từng này rồi, có lẽ chưa bao giờ thấy căng thẳng như bây giờ, từ tối hôm qua chuyện bị bại lộ cho tới bữa cơm sáng ngày hôm nay, Lưu Mĩ Lệ tỏ ra vô cùng bình tĩnh y như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Chính là, người đi trước có câu ‘sự yên bình trước cơn giông bão’, Diệp Sơ cảm thấy gia đình cô đang ở trong tình trạng này, có lẽ sau buổi sáng tiễn chân bà nội về xong, đến chiều thôi, trong nhà sẽ nổi lên một bầu không khí chết chóc cực kì đáng sợ. =.=

Chỉ cần nghĩ đến biểu tình tối hôm qua của mẹ, Diệp Sơ lại cảm thấy tình hình này thực nghiêm tr