
chạy khỏi chỗ này, xa xa nhìn lại, Tư Đồ Duyệt giống như còn đang nói gì đó, tiếc là không còn nghe được nữa rồi.
Diệp Sơ có chút thất vọng, cúi đầu than thở: “Kỳ thật con người Duyệt tỷ cũng rất tốt…”
“Tốt cái đầu cô ta, chỉ biết chọc khoáy người ta thôi!” Vệ Bắc có chút căm giận.
“Nhưng ít nhất tình cảm giữa hai người cũng rất tốt.” Diệp Sơ lẩm bẩm một mình.
Vệ Bắc ngẩn ra, còn đang tưởng rằng Diệp Sơ đang ghen, vội vã sửa lời: “Diệp Phì, em đừng xem những lời của cô ta là sự thật. Đúng vậy, Tư Đồ Duyệt quả thật là từng rất có hảo cảm với anh, nhưng anh đã nói rõ cho cô ta hiểu rồi.”
“Không phải thế!” Diệp Sơ vội vàng lắc đầu, “Ý của em là, tình cảm giữa anh với bạn học của mình rất tốt, không giống em…”
“Em làm sao?” Vệ Bắc truy hỏi.
Diệp Sơ do dự một chút, cuối cùng vẫn là đem hết chuyện Tương Phương Phỉ kia ra nói cho Vệ Bắc.
Từ lúc xảy ra chuyện kia tới nay, cô vẫn kìm nén để trong lòng không kể với bất cứ người nào, ngay cả Tương Phương Phỉ cô cũng không tỏ ra biểu hiện gì là đang xa lánh. Nhưng lúc này thấy Vệ Bắc có một đám bạn bè hòa hợp với nhau như vậy, không biết thế nào, cô liền nhịn không được cảm thấy thực hâm mộ.
Nghe xong lời Diệp Sơ kể, thực bất ngờ là Vệ Bắc lại không hề nổi giận, mà chỉ thở dài, hỏi lại Diệp Sơ: “Em còn nhớ Lưu Hàn không? Hồi còn học trung học, quan hệ giữa bọn anh rất tốt.”
Diệp Sơ nhớ lại một chút, gật gật đầu.
“Nhưng anh và anh ta đã lâu rồi không còn liên lạc với nhau.”
“Tại sao?” Diệp Sơ khó hiểu hỏi.
“Khi đó quan hệ bọn anh tốt lắm, anh ta thấy anh không có bạn bè gì, liền thường xuyên giới thiệu mấy người bạn bè của anh ta cho anh quen. Có lần, cả đám đi bar, ở lại chơi rất muộn, cũng uống rất nhiều rượu…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó, anh ta bỗng nhiên nói gì đó với đám bạn kia, liền có người lấy một gói thuốc ra, anh ta đưa cho anh một viên, chắc em cũng biết đó là gì chứ?”
Diệp Sơ gật đầu, không nói gì.
“Anh nhớ lúc ấy nhạc mở ầm ĩ, anh lại uống nhiều, đầu óc quay cuồng nhìn viên thuốc trong tay, thiếu chút nữa đã bỏ vào miệng nuốt, sau đó bỗng nhiên đầu anh như bị chấn động, thanh tỉnh ngay lúc đó. Sau đó anh cảm thấy sợ hãi, Lưu Hàn đến hỏi anh làm sao vậy, anh một câu cũng không đáp lại được liền đem thuốc trả lại cho anh ta, rồi chạy ra ngoài. Chờ tới khi chạy ra được bên ngoài quán bar rồi, bị gió lạnh thổi qua, anh mới biết trên trán mình ướt đẫm mồ hôi. Đến tận bây giờ, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, anh vẫn còn cảm thấy nếu anh không chạy ra ngoài kịp, có lẽ đời này anh không còn gì nữa rồi.”
Nghe xong những lời này của Vệ Bắc, Diệp Sơ hoàn toàn ngây dại, cô chưa từng nghĩ tới Vệ Bắc đã từng trải qua những chuyện như vậy, càng không nghĩ rằng sẽ có lúc hắn thổ lộ bí mật như thế này với cô.
Một khắc kia, dường như cô có thể cảm nhận được cảm giác bất lực khi ấy của hắn, bàn tay bất giác nắm chặt lấy tay Vệ Bắc.
Hơi ấm trên thân thể truyền tới tay, Vệ Bắc từ trong kí ức lấy lại tinh thần, trở bàn tay lại, nắm chặt lấy tay cô: “Diệp Tử, chuyện này anh chưa từng kể với một ai, bây giờ mới nói cho em, là muốn để em biết, tình bạn đương nhiên rất quý giá, nhưng nếu đối phương không quý trọng thì nó cũng không đáng để chúng ta canh cánh trong lòng.”
Một câu nói khiến Diệp Sơ hiểu ra.
Chúng ta đều không có quyền để người khác phải thay mình làm việc gì, nhưng ít nhất lựa chọn một phương hướng đúng đắn cho cuộc đời, vĩnh viễn không được để người khác tác động sai lầm, cho là đúng thì kiên định bước tiếp, sẽ có một ngày có thể nhìn thấy ánh sáng hy vọng.
Nghĩ thông hết thảy những chuyện đã qua, cuối cùng Diệp Sơ ngẩng đầu, mỉm cười với Vệ Bắc: “Đi thôi, đưa em về đi.”
Đưa? Vệ Bắc bỗng cười gian: “Vợ à, em sẽ không nghĩ rằng anh đã đưa em về khách sạn rồi còn quay về kí túc nữa đấy chứ?”
Khi nào thì cô thành vợ hắn vậy? Mặt Diệp Sơ đỏ bừng: “Thế nhưng trong phòng khách sạn chỉ có một chiếc giường thôi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Vệ Bắc vươn tay ôm cô vào ngực mình: “Đi thôi, xem đến lúc đó em có đành lòng để anh ngủ dưới sàn nhà hay không?”
Vệ Bắc quả thật vẫn còn xem nhẹ Diệp Sơ. Ngủ dưới sàn nhà thôi mà, có gì mà nhẫn tâm, chẳng lẽ một tên con trai cao to khỏe mạnh thế này mà sợ ngủ bị rối loạn nội tiết tố được sao?
Vệ Bắc đáng thương, phải nằm trên sàn nhà ngủ, tức đến độ thiếu chút nữa thôi là hộc máu.
“Anh nói Diệp Phì này, trời thì lạnh căm, em thật đúng là không biết xấu hổ mà để anh nằm dưới này sao?”
Diệp Sơ nằm trong chăn ấm trên giường chỉ thò ra mỗi nửa cái đầu, chớp mắt một cái, hỏi: “Trong phòng chẳng phải đã có hệ thống sưởi ấm à?”
“Ấm cái đầu em! Không tin em xuống này ngủ mà xem?”
Diệp Sơ lắc lắc đầu: “Thôi quên đi.”
“Em!” Vệ Bắc cắn cắn môi, lầm bầm một tiếng: “Mẹ nó, hệ thống sưởi ở đây sao lại tồi tệ thế chứ….” Còn chưa nói dứt lời, trong phòng bỗng nhiên soạt soạt mấy tiếng, lập tức đèn phòng tắt ngúm.
Hai người đều giật mình, hồi lâu sau, Vệ Bắc mới phun ra một câu: “Hình như…cúp điện…”
Diệp Sơ trầm mặc, xoay người nhắm mắt ngủ.
Trong phòng càng ngày càng lạnh, Vệ Bắc nhịn không được chọt chọt Diệp Sơ đang tr