Cẩm Tâm

Cẩm Tâm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324885

Bình chọn: 8.00/10/488 lượt.

mắt Việt Cẩm.

Nàng và hắn sẽ còn gặp lại? Việt Cẩm chẳng buồn bận tâm, nhét túi tinh thạch vào lòng rồi bước ra khỏi động, chỉ là lúc đi đến cửa, gặp khúc quanh, tiện thể nàng đưa mắt nhìn vào trong, khoảnh khắc đáy mắt nàng dường như lóe lên một ý cười nhàn nhạt.

Thời gian một tháng đối với người tu đạo mà nói không phải là quá dài mà là quá ngắn. Nhưng khi Việt Cẩm mãn hạn trừng phạt đi ra khỏi động băng phách tiếp nhận mệnh lệnh của sư môn xong, nàng ngỡ nàng như mình đã ở trong đó suốt cả một năm trời.

“Ngô sư đệ.” Việt Cẩm nhìn người trước mặt một hồi, nhớ ra cậu ta là đệ tử mới nhập môn năm nay, “Lúc nãy đệ nói gì cơ?”

Gã đệ tử họ Ngô hiển nhiên không ngờ vị sư tỷ nổi tiếng lợi hại trong sư môn lại nhận ra mình, nhất thời mừng như điên. Cậu ta cúi đầu, khom người chào Việt Cẩm, nét mặt tràn đầy sự ngưỡng mộ và ước ao: “Việt sư tỷ, có trưởng lão bảo đảm, chưởng môn sư tôn đã đồng ý nhận tỷ làm đồ đệ. Giờ sư tỷ là đệ tử nội môn rồi, thế nên tỷ sẽ chuyển lên Phi Loan Phong ở. Chỉ có điều do chưởng môn sư tôn sắp bế quan tu luyện nên tạm thời đại sư huynh sẽ đảm nhiệm việc dạy tỷ.”

Việt Cẩm “Ồ” một tiếng, lúc sau mới hỏi: “Lần này chỉ có mỗi mình ta được tiến vào nội môn thôi à?”

Cậu ta tức thì lắc đầu: “Còn có La sư huynh nữa. La sư huynh cũng lọt vào mắt một vị trưởng lão nội môn và đã được người thu làm đồ đệ. Huynh ấy còn vào trước tỷ nửa tháng cơ.”

Việt Cẩm thầm nghĩ: Mệnh lệnh để nàng tiến vào nội môn ban ra mười ngày trước, vậy thì La sư huynh vừa quay về đã nhận được mệnh lệnh rồi… La Liệt tiến vào nội môn chắc hẳn là việc mà các bậc trưởng bối đã quyết định từ trước, chỉ đợi thêm một lý do nữa mà thôi. Còn nàng… tốc độ tu luyện mặc dù không phải là chậm, nhưng hẳn cũng không nhanh đến nỗi bề trên dễ dàng quyết định thu nàng làm đệ tử nội môn… Xem ra, lời đồn về Giới Luật trưởng lão không phải chỉ là lời bóng gió.

Suy nghĩ của Việt Cẩm nói ra thì dài, nhưng chỉ lướt qua trong một chớp mắt, nàng lại quay sang hỏi gã đệ tử họ Ngô: “Phòng ở trên Phi Loan Phong đã sắp xếp xong chưa?”

Cậu ta cười giả lả: “Tất thảy đã chuẩn bị xong hết rồi, chỉ đợi sư tỷ lên đó nữa thôi! Nếu sư tỷ có đồ gì nặng không chuyển lên được, xin cứ phân phó, hiện nay không biết có bao nhiêu đệ tử muốn nhờ phúc sư tỷ để được vào nội môn tham quan một lần đâu!”

Việt Cẩm nhẹ cười: “Vậy làm phiền đệ gọi thêm mấy người nữa.” Tất nhiên nàng cũng không quên đưa cho cậu ta một chiếc túi thêu.

Gã đệ tử họ Ngô đưa tay ra nhận mà đầu óc vẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu mô tê gì, lúc túi chạm đến tay hắn mới hiểu ra, tức thì mặt mày rạng rỡ, ân cần nói: “Sư tỷ khách sáo quá, sư tỷ đợi một lát nhé, đệ gọi thêm người nữa đến ngay!”

Nói xong, hắn liền chạy như bay về nơi các đệ tử tụ tập – Triều Phượng Viện.

Việt Cẩm cũng nhanh chóng đi về chỗ ở của mình ở ngoại môn, nhưng chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng có kẻ hừ lạnh: ‘Tiểu nhân đắc chí!”

Việt Cẩm ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Hứa Nham đang dẫn theo một đám người bước đến, tiếng hừ lạnh lúc nãy là của nữ tử đi bên cạnh Hứa Nham. Chỉ có điều, trừ tiếng hừ đó ra, những người khác trong đám này mặc dù sắc mặt nhăn nhó, khó coi nhưng không có bất cứ kẻ nào lên tiếng phụ họa. Nhất thời Hứa Nham và cô gái bên cạnh hắn ta tức đến tái mặt, nhưng cũng không tiện nói thêm gì.

Việt Cẩm chuyển hướng, đến trước mặt đám Hứa Nham, chắp tay cung kính chào: “Hứa sư huynh.”

Vốn đang tái mặt vì tức, Hứa Nham bỗng sững người, tay trái theo bản năng cũng đưa lên, nhưng đến giữa chừng thì ngừng lại, chỉ cảm thấy bất luận là đỡ hay không đều có vẻ không thích hợp.

Đúng lúc này, Hứa Nham nghe thấy một giọng nói khẽ vang lên bên tai: “…Sư muội…”

Lạnh toát sống lưng, hắn đột nhiên nhìn về phía Việt Cẩm, quả nhiên thấy môi Việt Cẩm khẽ mấp máy, nhưng lại không phát ra âm thanh.

Truyền âm?… Đến cả phép thuật này nàng ta cũng học được? Sắc mặt Hứa Nham u ám như tro tàn, lại nghe giọng nói vang lên bên tai mình:

“Mặc dù muội nhập môn muộn hơn sư huynh, lúc này chẳng qua chỉ là đi trước sư huynh một bước mà thôi. Sư huynh hà tất cứ chăm chăm nhìn vào mình muội như thế? Trừ phi…”

Giọng nói bên tai thoáng dừng lại, Hứa Nham nhìn về phía Việt Cẩm, thấy khóe môi nàng nhếch lên đầy chế giễu:

“Trừ phi tầm mắt của sư huynh cũng chỉ đến độ đấy thôi!”

Sắc mặt Hứa Nham đen như Bao Công, các ngón tay đã nổi đầy gân xanh.

Việt Cẩm thu hồi phép thuật, vẫn giữ tư thế hành lễ, nói thành tiếng với Hứa Nham: “Năm đó khi Việt Cẩm mới gia nhập sư môn, còn nhớ rõ sư huynh đã từng chiếu cố muội về mọi mặt, hôm nay muội cố tình đến để nói lời cảm tạ với sư huynh.”

Hứa Nham im lặng không đáp. Một lát sau, rốt cuộc hắn cũng đưa tay đỡ Việt Cẩm đứng lên: “Hôm nay ta phải gọi ngươi là sư tỷ mới đúng.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt của nữ tử đứng cạnh Hứa Nham đột nhiên tái mét, ánh mắt cô ta nhìn Hứa Nham đong đầy sự đau lòng, nhưng khi nhìn sang Việt Cẩm đã ngùn ngụt lửa giận.

May mà Hứa Nham đã tiếp lời: “Nhưng tương lai còn dài, chắc gì không có ngà


Teya Salat