
ọ đã sai lầm, anh vì trả thù mà sắp đặt ở cùng với cô, cô vì anh trả thù mà thương tích đầy người, anh cũng vậy trong lúc trả thù đã dần dần đánh mất con tim của mình.
Có bao nhiêu châm chọc!
Anh yêu người mình vốn nên hận!
"Tôi nên bắt em làm gì bây giờ? Duyệt Duyệt. . . . ." Cố Thịnh nhìn người phụ nữ trong hình, thời gian đó, thời gian cô ở một chỗ với anh cả, cực kỳ vui vẻ! Cười tươi như vậy thật sự rất hạnh phúc!
Nhưng, nụ cười này cũng không phải dành cho anh, hiện tại, anh lại có chút ghen tị với anh cả.
"Đứa nhỏ. . . . ." Cố Thịnh nhắm mắt lại, suy nghĩ về đứa nhỏ, trong lòng giống như bị một bàn tay hung hăng níu lấy, trước mặt anh chỉ có hai con đường, một là tiếp nhận đứa bé này, để cho Duyệt Duyệt sinh ra, làm như vậy anh không chỉ không có con của mình, mà còn phải thay người khác nuôi con của họ.
Hai là xóa đi đứa nhỏ, như vậy, Duyệt Duyệt sẽ rất thương tâm, nếu cô biết rõ chân tướng của sự việc, cũng sẽ rất hận anh!
Khoảng cách giữa hai người sẽ càng thêm xa!
Hai con đường vô luận chọn cái nào, anh cũng đều thống khổ!
Thật tức cười!
Thời gian từng giây từng phút đi qua, Cố Thịnh bị vướng mắc ở trong lòng, khi anh tỉnh táo lại, phát hiện đã là buổi tối, nhưng, Duyệt Duyệt vẫn chưa về!
Trong lòng mơ hồ dâng lên một tia lo lắng, anh rõ ràng đã bảo tài xế đến đón cô, có thể đã xảy ra chuyện gì không?
Lấy điện thoại ra, lập tức ấn dãy số của Tả Tình Duyệt, nhưng lại nhận được tin tắt máy.
Trong mắt mang theo chút hoảng hốt, Cố Thịnh tự nói với chính mình, có thể vợ chồng Tả gia giữ cô lại ăn tối!
Trong lòng nghĩ như vậy, Cố Thịnh liền ấn số điện thoại của Tả gia.
"Xin chào, xin hỏi. . . . ." âm thanh đầu bên kia điện thoại truyền đến khiến cho lòng của Cố Thịnh có phần thả lỏng.
"Duyệt Duyệt, tôi tới đón em!" Cố Thịnh bỏ lại mấy chữ, liền cầm áo khoác của mình, đi ra phòng bệnh.
Mà người phụ nữ đầu bên kia nhìn điện thoại trong tay bị cắt đứt, ánh mắt lóe lên.
Duyệt Duyệt? Anh ta không nhận ra giọng của cô không phải là Duyệt Duyệt! Khóe miệng nâng lên một nụ cười thản nhiên.
"Điện thoại của ai đấy?" Bà Tả nhìn con gái yêu mến đang ngẩn người nhìn về phía điện thoại, không khỏi mở miệng hỏi.
Tả Tình Yên hạ mi mắt, che khuất ánh sáng chợt lóe lên trong mắt, “Mẹ, không có gì, con mệt rồi, con muốn đi ngủ, đúng rồi, lát nữa chồng của Duyệt Duyệt có khả năng sẽ đến!"
Chỉ sợ cũng là một chuyến tay không đi về rồi!
Tả Tình Yên xoay người đi về phía gian phòng trên lầu hai, Tả Tình Duyệt không phải đã rời đi vào buổi chiều rồi sao? Chẳng lẽ lại không trở về?
Lắc đầu, Tả Tình Yên nhún vai một cái, trong đầu hiện ra bóng dáng của Tả Tình Duyệt, mới vừa rồi Cố Thịnh không phân biệt ra được giọng của hai người bọn họ, vậy anh có thể phân biệt được sự khác nhau giữa hai người bọn họ sao?
Theo như cô nghĩ, nhìn Tả Tình Duyệt, giống như là đang soi gương!
Quả nhiên là chị em song sinh!
. . . . .
Cố Thịnh chạy xe tới Tả gia, biết được Tả Tình Duyệt đã rời đi vào buổi chiều, trong lòng đột nhiên trầm xuống, buổi chiều đã đi rồi, vậy. . . . .
Thân thể thoáng qua một tia lạnh lẽo, giống như những gì anh nghĩ sao?
Cô thừa cơ trốn đi?
Không! Cô không thể đi!
Anh không cho phép cô rời đi!
Trong mắt Cố Thịnh hiện lên một tia âm độc, hình như đã nghĩ đến điều gì đó, ấn dãy số mà anh chán ghét.
Điện thoại vừa thông, truyền đến âm thanh trầm thấp của một người đàn ông, trong mắt Cố Thịnh nổi lên một tia ghen tỵ, âm thanh lạnh như băng, “Duyệt Duyệt đâu? Để cho cô ấy nghe điện thoại đi!"
Cô rời đi, có khả năng nhất là đi tìm Kiều Nam, anh muốn chính miệng hỏi một chút, cô thật sự không chờ được muốn cùng tình nhân của mình cùng ở cùng bay sao?
Kiều Nam khẽ cau mày, “Đầu óc của Tổng giám đốc Cố bị choáng váng à? Cô ấy không phải đã bị anh giam giữ sao? Anh giữ chặt như vậy, cô ấy sao có thể ở chỗ này cùng tôi?"
"Đừng có nguỵ biện, Kiều Nam, đừng cho là tôi không biết gian tình của hai người, mau để cho cô ấy nghe điện thoại!" Trong lòng anh bất an cùng tức giận càng ngày càng mãnh liệt, đôi tay nắm chặt thành quyền, nỗ lực áp chế cơn giận của mình.
"Anh có thể vũ nhục tôi, nhưng tôi không cho phép anh nói thế với Duyệt Duyệt!" Con ngươi màu xanh của Kiều Nam thoáng qua một tia lạnh lùng, không có người nào so với anh hiểu rõ Duyệt Duyệt, một người phụ nữ tốt như vậy, không nên chịu đựng những lời nói nhục mạ như thế!
"Hay thật! Một đôi nam nữ thâm tình!" Cố Thịnh lạnh lùng châm chọc, nghe giọng điệu quan tâm này, nói bọn họ không có gian tình, ai có thể tin được?
Kiều Nam không để tâm đến, giờ phút này toàn bộ tâm tư của anh đều nghĩ đến chuyện Tả Tình Duyệt rời đi, đôi lông mày tuấn mỹ nhíu chặt thành một đường, "Xin lỗi, tôi còn có việc, không rảnh cùng anh tán gẫu!"
Nói xong, không chút do dự cúp điện thoại, trên mặt tràn đầy lo lắng, không thấy Duyệt Duyệt, nhưng cô lại chưa đến tìm mình!
Cô sẽ đi đâu? Trong lòng anh không yên, nghĩ đến bộ dáng mảnh mai của cô, giờ phút này nói không chừng cô đang ở trên đường không biết nên làm gì, sắc mặt của anh lại càng trầm xuống.
"Duy