
oại di động. Sau khi
chơi chán, nam sinh kia cảm thấy buồn chán, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy
khuôn mặt đang ngủ say của Lam Sam, cậu ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Anh quay lưng về phía Lam Sam, giơ tay lên máy xem cô như bối cảnh để
“tự sướng”, chụp vài tấm lại mở ra xem lại, cảm thấy cũng không tồi.
Người đẹp đúng là người đẹp, ngủ mà vẫn đẹp tuyệt trần.
Lòng tham vô đáy, ngắm nhìn một lúc, cậu nam sinh này lại thấy chỉ lấy
người đẹp làm bối cảnh vẫn chưa thể thỏa mãn, cậu ta lại càng muốn thân
mật ngọt ngào hơn, ngay lập tức cậu ta sán lại gần hơn, đưa tay chống
lên mặt bàn Lam Sam, chỉnh tay hơi khum lại thành hình vòm cung vừa vặn
chạm đến người Lam Sam nhưng không dám tiếp xúc với cô. Cậu ta cúi thấp
người xuống, gương mặt kề sát mặt cô, điều chỉnh tư thế xong xuôi, mới
giơ tay phải lên ấn máy.
Kiều Phong mới vừa viết bài trên bảng, quay xuống vừa hay mình thấy cảnh này, không hiểu sao lòng anh chợt bốc lên một ngọn lửa, đột nhiên đập
bàn một cái.
Rầm!!!
Tiếng động này qua micro trên bục giảng bị phóng đại tạo thành một âm
thanh cực lớn, như sấm nổ rền vang khắp phòng học khiến mọi người hoảng
sợ nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt mọi người lại đồng thời hội tụ về phía
Kiều giáo sư, nhìn anh đầy nghi ngờ. Cậu sinh viên đang chụp ảnh tự
sướng cũng vuột tay rơi cả di động xuống đất, không cách nào khác đành
khom lưng cúi xuống gầm bàn nhặt lại.
Lam Sam bị tiếng vang khủng bố vừa rồi khiến đột ngột giật mình tỉnh
giấc, cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, hai tay đặt trên bàn, duy trì tạo
hình có thể tùy thời tiến vào giấc ngủ.
Cô mơ màng nhìn về phía bục giảng.
Trên bục giảng, sắc mặt Kiều Phong vẫn vô cùng bình tĩnh. Con người Kiều Phong này có bản mặt tuyệt đối không hề phong phú, lúc vui vẻ chưa chắc đã cười, lúc nổi giận cũng quyết không đen mặt. Nếu bạn muốn theo dõi
tâm trạng của anh ta thì phải quan sát những biểu cảm nho nhỏ, ví dụ như khóe miệng của anh hơi trễ xuống có nghĩa là anh đang không vui vẻ.
Hiện tại Lam Sam ngồi phía sau, cách khá xa nên căn bản không thể phát
hiện được anh đang vui hay giận.
Thế nhưng chắc chắn là anh đang hoàn toàn chăm chú nhìn về phía cô…. Lam Sam sờ sờ mũi một cái, không hiểu sao lại thấy chột dạ, cô có làm gì
đâu?
Kiều Phong hắng giọng, lên tiếng:
- Mời cái vị bạn học ngồi phía cuối lớp đang trợn mắt chảy nước dãi trả lời tôi đang giảng đến chỗ nào?
Lam Sam sờ sờ miệng.. Cô chảy nước dãi chỗ nào!
- Đừng sờ nữa, tôi đang nói bạn đấy!
Cái đập bàn của Kiều Phong đem toàn bộ sự chú ý của sinh viên đang ngồi
trong lớp về phía anh, bây giờ lại thấy anh điểm danh về một vấn đề nên
mọi người nhìn theo ánh mắt của Kiều giáo sư, bắt đầu hướng quay sang
nhắm mục tiêu phía cuối phòng học, đồng thời tò mò thảo luận, cả phòng
học bắt đầu lầm rầm tiếng xì xào bàn tán.
Lam Sam đột nhiên cảm thấy dường như tất cả mọi người đều đang nhìn cô,
tất cả đều bàn luận về cô, giồng hệt như khi còn bé bị giáo viên phê
bình trước lớp khiến các bạn học đều xúm lại chê cười.
Cô cực kỳ thiếu tự nhiên, cảm thấy Kiều Phong có phần không nể mặt cô
chút nào hết, cô tức giận nhìn anh, lại nhận ra anh vẫn đang nhìn chằm
chằm đợi câu trả lời của cô.
Cái tên này lại lên cơn điên gì nữa đây! Lam Sam không còn cách nào khác đành đứng dậy , nghểnh cô đáp:
- Tôi không biết!
- Mời ngồi xuống! Hy vọng sau này cô sẽ không buồn ngủ nữa, nếu không tôi đề nghị cô có thể đứng dậy nghe giảng.
Có người cười thành tiếng, những tiếng cười này không hề cố ý, nhưng
cũng chẳng mang ý tốt. Lam Sam không hề biết rằng đó là vì đối phương
nhận ra cô, thấy cô sửng sốt nên cảm thấy bõ tức. Cô chỉ biết rằng Kiều
Phong đã hạ thấp thể diện của cô trước mặt mọi người khiến cô bị chê
cười. Sao người này lại lấy cô làm mẫu chứ, rõ ràng ngủ trong giờ của
anh không chỉ có mình cô. Lam Sam nổi nóng, trả lời:
- Nếu như tôi muốn ngủ mà lại không muốn đứng, vậy có được phép lựa
chọn không tham dự lớp học của thầy không, thưa Kiều giáo sư?
- Không được, nếu không tôi sẽ phạt cô.
Vài người trở nên mất bình tĩnh: mẹ kiếp, vì sao mấy câu nói tiếng phổ
thông thế này mà sao nghe chả hiểu nội tình gì hết thế? Rốt cuộc là phạt thế nào? Có phải sẽ như vậy không? Cào tường xin chỉ giáo a a….
Lam Sam đương nhiên biết hình thức “nghiêm phạt” của anh là như thế nào – lại không nấu cơm cho cô chứ gì. Trình Giảo Kim còn có thuyền tam bản
phủ, cái tên biến thái này suốt ngày chỉ biết mỗi kiểu dọa dẫm giống hệt nhau, bực mình chết mất!
Cô ngồi xuống, tập trung tất cả thần lực để lườm anh, hung hăng lườm
anh. Cứ như vậy ngược lại cô lại cảm thấy không còn mệt nữa, mặc dù rất
tiếc là ánh mắt của cô không thể chọc thủng vài lỗ trên người anh, đối
với điều này cô cực kỳ tiếc nuối.
Mãi đến giờ tan học, Kiều Phong vẫn không hề nhìn cô thêm lần nào nữa.
Chuông tan học vừa vang lên, Lam Sam đã vội vã thu dọn đồ đạc lao ra
khỏi phòng học, bây giờ cô không muốn đợi anh mà cũng chẳng hề muốn nhìn thấy anh. Nhưng Kiều Phong lại nhanh chóng tìm thấy cô. Cô có bước
nhanh đến đâu thì chân cũng không dài b