
i hoảng sợ đến mức ngã dập mông xuống đất, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt duơng mắt nhìn hắn.
Sắc mặt hắn ta có vẻ không được tốt lắm, đen xì như một đám mây xám xịt.
Lam Sam đỡ Tiểu Du Thái dậy, xin lỗi hắn:
- Xin lỗi, xin lỗi, quấy rầy ngài, ngài… Xin hãy từ từ chọn, he he, từ từ lựa chọn…”
Nói xong, cô kéo Tiểu Du Thái chạy trối chết khỏi khu D.
Mãi đến khi thoát khỏi khu D, Tiểu Du Thái vẫn cảm thấy hơi không thật, tinh thần cô nàng vẫn rất hoảng hốt:
- Lam Sam Có phải cái con búp bê đó đã thành tinh không nhỉ?
Lam Sam dở khóc dở cười, lay đầu cô nàng:
- Đó là một người thật. Kiều Phong không ngờ sẽ gặp phải loại nữ lưu manh điên cuồng đến thế.
Giữa ban ngày ban mặt, càn khôn sáng tỏ, lại còn ở trung tâm triển lãm quốc gia đông người qua lại nữa chứ…
Anh nhìn một vòng chung quanh, sau đó nhận ra, hình như anh đã xông vào khu vực không có người.
… Người đâu hết rồi?
Người thật thì chả có một mống, mà người giả thì có cả đống lớn luôn. Con nào con nấy đều có dáng vẻ nóng bỏng, ăn mặc gợi cảm.
Anh vô tâm vô thức mà đến cái chỗ thế nào thế này?
Trí nhớ từ tốn đảo một vòng. Hôm nay anh đến đây xem mắt, đối phương là một cô gái theo ngành nghệ thuật, cô nàng hẹn gặp anh tại đây. Anh tới
trước, cô gái đó bị tắc đườnug nên đến muộn, anh đợi một lúc, buồn chán
nên đi dạo một vòng. Đi một lúc, trong đầu đột nhiên hiện ra một mệnh đề mới, vừa đi vừa tự luận, sau cùng thấy một cái ghế, không tự chủ được
mà ngồi xuống.
Sau đó thì lập tức như lão hòa thượng nhập thiền.
À, quên nói, anh là một phó giáo sư, nghiên cứu về phương hướng vi lượng tử vật lý học.
Sau đó thì anh bị đùa giỡn, đối phương không chỉ sờ mặt, mà còn định vạch quần anh…
Một hành vi lưu manh như vậy thật quá mới mẻ đối với nhận thức của Kiều
Phong. Cô gái đó còn nói với anh: “Từ từ lựa chọn” nữa chứ, còn về phần
chọn cái gì, bây giờ thì đã rõ ràng.
Nghĩ đến đây, anh nhìn đống
mô hình đồ chơi xung quanh một lần nữa, những thứ này vốn vô cùng khiêu
khích người ta, anh thấy hơi mất tự nhiên, vội vã rời đi.
Khu
triển lãm không phải không một bóng người, chẳng qua do anh vừa ngồi đợi ở một chỗ ít người quá. Nhân viên bán hàng ở đây chất lượng khá cao,
trông khá bắt mắt, bảo sao người ta không đổ xô nhau đi xem, nhưng anh
lại cảm thấy không nên nhìn hau háu vào người đẹp như thế, liệu có phải
anh đã mất hứng thú với phụ nữ rồi hay không nhỉ…
Đối tượng xem mắt của anh cuối cùng cũng đến, trước tiên hai người cùng đi ăn trưa.
Trên bàn ăn, cô nàng không thể thiếu việc bày tỏ những nghi vấn của mình đối với Kiều Phong. Cha mẹ anh làm nghề gì, trong nhà có mấy anh chị em, có xe có nhà không, nhà riêng đã được thanh toán hết hay chưa?...
Kiều Phong trả lời rất ngắn gọn, hỏi gì đáp nấy: Cha mẹ anh đều là giáo sư
đại học, ngoài ra anh còn có một anh trai, không xe, có nhà, vậy là hết
toàn bộ các khoản.
Cô gái đó gật gật đầu, lại hỏi:
- Điều kiện của anh rất tốt như vậy, hẳn nhà riêng đã được sắm từ sớm rồi nhỉ? Có ở trung tâm thành phố không? – Điều kiện này rất quan trọng đấy.
Nhà của Kiều Phong ở khu phía Bắc, gần chỗ anh làm việc. Nhưng khu Bắc thì
không được tính là gần trung tâm thành phố lắm, nên anh lập tức lắc đầu:
- Không.
A, vậy là ở ngoại thành rồi? Cô gái khá thất vọng, một lát sau lại hỏi:
- Vậy tài sản cố định trên danh nghĩa của anh là bao nhiều?
Đối với trạng thái tài sản của mình, Kiều Phong mãi mãi không có nhận thức
rõ ràng chính xác như hằng số Planck, anh lại lắc đầu:
- Tôi cũng không rõ.
Cô gái tự động phiên dịch thành: về căn bản tôi đây ngoài nhà riêng thì không có tài sản cố định nào nữa.
Sau một cuộc trò chuyện không ra đâu vào đâu, đối phương trong lòng đã có
đánh giá với Kiều Phong trên một số phương diện. Đa số các điều kiện đều gần như đều đạt tiêu chuẩn, quan trọng nhất là điều kiện bên ngoài của
anh được đánh giá rất cao, trình độ cũng được nâng cấp trên mức bình
quân.
Nói chung là có thể tiếp tục khảo sát thêm.
Sau bữa
cơm trưa, hai người cùng vào xem triển lãm. Cô gái đó đưa Kiều Phong đến đây với tính toán: xem biểu hiện của anh khi đối mặt với những người
mẫu ăn mặc hở hang trên sân khấu thế nào , nhờ đó có thể đưa ra phán
đoán cơ bản đối với mức độ háo sắc của anh.
Về cơ bản, Kiều Phong không hề nhìn những cô nàng người mẫu kia, các cô gái này ăn mặc quá
thiếu vải, nếu anh cứ nhìn chằm chằm thì thật thất lễ, vậy nên anh một
mực nhìn thẳng về phía trước, hoặc nhìn xuống mặt đất, khi nói chuyện
với đối phương, anh sẽ nhìn vào mắt cô.
Cô gái kia rất hài lòng
với điểm này. Đôi mắt anh rất đẹp, đen trắng rõ ràng, trong sáng, khi
nhìn cô chăm chú, cô dường như đang bị vây trong một biển nước trong
suốt.
Họ vừa đi vừa trò chuyện. Cô gái này đang giảng giải về lý luận nghệ thuật của mình, và nói với anh về Derida. Kiều Phong yên lặng lắng nghe, cô gái đó lại cho rằng anh không hiểu, vì vậy tỏ ra khá đắc
ý. Cô ngượng ngùng cười cười,quay sang bên khác, hỏi:
- Có phải những chuyện này khiến anh cảm thấy nhàm chán không?
- Không. – Kiều Phong lắc đầu. – Rất có ý nghĩa, em