
ng sạch, uống xong anh cúi xuống liếc nhìn Triệu Lỗ vẫn còn mê man, vứt ly rượu đi thẳng về phía Lam Sam.
Lam Sam che miệng, cô nhìn anh mà không dám tin nổi. Tuy cô biết sau khi uống rượu Kiều Phong thường đánh nhau, nhưng dù sao đây cũng là Triệu Lỗ, một người đã từng tham gia thi đấu tranh giải và đạt được một số thành tích đáng kể, nói chung là rất lợi hại. Cô thật không ngờ Kiều Phong lại có chỉ số sức mạnh đến thế, thậm chí còn lợi hại hơn cả Triệu Lỗ.
Bởi tâm trạng thay đổi nên bây giờ trong mắt Lam Sam, hình tượng Kiều Phong đặc biệt cao lớn, còn trở nên vĩ đại hơn cả mấy vị tổng giám đốc bá đạo nào đó cơ. Mắt cô thấy anh đang đi tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Anh thấy thái độ của Lam Sam vẫn như bị sét đánh, Kiều Phong hơi nhíu mày:
- Tại em muốn anh hạ hắn mà.
Lam Sam nhận ra anh đang bực bội, vội vàng trấn an:
- Đúng vậy đúng vậy, nhưng em không ngờ anh lại đẹp trai đến vậy. Kiều Phong ơi, sao mà anh đẹp trai thế! – Vừa nói, cô vừa vuốt má, cười cười nhìn anh.
Kiều Phong nhéo má cô, hừ nhẹ:
- Háo sắc!
Lam Sam:
- Hì hì hì!
Đến lúc này lại có vài người đến mời rượu, đại khái là ôm một tâm trạng liều mình phá quán nên ai đến Kiều Phong cũng không từ chối, ai mời thì uống, nhưng càng uống sắc mặt anh càng tái đi. May hiện đang là buổi tối, trong ánh lửu bập bùng nên tâm trạng của mọi người đều rất high, chẳng ai có thể thấy rõ được biểu tình trên khuôn mặt anh.
Lam Sam có ngăn vài lần nhưng không thể nào cản được anh uống rượu.
Ông nội cô cuối cùng mới nở được một nụ cười thoải mái hài lòng nhìn Kiều Phong.
Lam Sam vốn rất rõ tật xấu của Kiều Phong, cô sợ anh to tiếng lại nảy sinh vấn đề không hay nên vội vã lôi anh đi.
Bởi vì trong nhà có bác gái kinh doanh khách sạn nên nhà cô có rất nhiều lều bạt, đại bộ phận đều có trang trí gắn biển, trong đó có một lều của riêng Lam Sam được trang trí hình mui thuyền, hàng năm nếu cô không về sẽ được cất đi khi cần mới dựng lên. Năm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, lúc dựng lều Kiều Phong còn đến giúp cô một tay.
Lều bạt của Kiều Phong cũng đã được dựng cách cái lều vẽ hình mui thuyền của Lam Sam không xa. Vốn Lam Sam muốn đỡ anh về lều của mình nghỉ ngơi nhưng được nửa đường anh lại đảo bước đi thẳng về phía lều của Lam Sam.
- Nhầm rồi nhầm rồi! – Lam Sam vừa nói, vừa kéo anh về phía bên kia.
Anh nhắm thẳng mục tiêu, không hề dừng bước mà tiến thẳng về phía lều có vẽ mui tuyền của, sức anh rất khỏe nên Lam Sam không kéo anh được, ngược lại còn bị anh kéo thẳng về phía trước, chui thẳng vào lều của cô.
Sau một hồi chơi đùa, đến giờ Lam Sam vẫn không mở nổi mắt ra được, Kiều Phong đành phải giúp hai người lau sạch cơ thể, đúng lúc này chuông điện thoại của Lam Sam đột ngột vang lên.
Giờ này đã hơn nửa đêm rồi, ai còn nhàn rỗi thừa hơi mà gọi điện cho cô thế nhỉ? Lam Sam không thiết cử động. cô vô lực chỉ chỉ vào cái di động của mình, Kiều Phong vội vã giúp cô cầm tới. Nhưng vừa nhìn thấy tên điện thoại báo lên, khuôn mặt đang đầy đắc ý của Kiều Phong lại lập tức biến thành màu đen. Anh hươ hươ điện thoại trước mặt cô, hỏi:
- Sao em còn chưa xóa số hắn ta thế?
Điện thoại đang hiện tên : Sếp tổng.
Lam Sam xoa đầu:
- Quên mất. – Cô không có thói quen thanh lý các số di động trong điện thoại, trừ khi là phải cực kỳ thù hận mới nghiến răng nghiến lợi ấn nút xóa thôi. Sau lần Tống Tử Thành làm loạn với cô, anh ta cũng không hề quấy rấy cô thêm nên cô trực tiếp cho hắn rơi khỏi bộ não luôn.
Bây giờ lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại đang không ngừng vang lên kia, lại nhìn sắc mặt buồn bực của Kiều Phong, Lam Sam thẳng thắn không nhận lại di động của mình, cô lập tức nhấn phím chuyển cuộc gọi của anh ta, còn không quên bật loa ngoài để tăng âm lượng.
MÌnh thật quá ngay thẳng mà… cô không kìm lòng mà tự tán thưởng bản thân.
Bối cảnh của Tống Tử Thành bên kia có phần ầm ĩ, hình như anh ta đang ở một bar nào đó uống rượu, nếu không cũng phải là một tụ điểm ăn chơi nào đó. Anh ta dường như bất ngờ vì Lam Sam sẽ nhận điện thoại, không ngừng alo alo alo để xác nhận lại, sau đó thì nhất mực không ngừng gọi tên cô.
Lưỡi anh ta hơi xoắn rồi, giọng nói không còn lưu loát nữa, Lam Sam cho rằng anh ta nhất định đã uống say rồi. Cô nói vào điện thoại:
- Tổng giám đốc Tống, tôi đây, tôi là Lam Sam. Anh tìm tôi có chuyện gì không?
- Lam Sam, anh rất thích em.
- …. – Lam Sam há hốc miệng, đảo mắt nhìn Kiều Phong, cô nhận ra sắc mặt Kiều Phong trông chẳng dễ coi chút nào. Cô có phần , cái trò nửa đêm khuya khoắt nghe một người đàn ông khác bày tỏ trước mặt bạn trai mình thế này thì đúng là loạn quá rồi. Lam Sam nằm lỳ trên giường, cô cao giọng hô lên: - Tôi đã có người yêu rồi, tổng giám đốc Tống, anh không cần phải thích tôi đâu.
- Lam Sam, anh thích em, anh thích em mà. Anh không thể khống chế được tình cảm này, anh thích em lắm.
- Tổng giám đốc Tống, xin hãy để bạn anh đưa anh về nhà đi. Hẹn gặp lại.
Chữ cuối cùng vừa dứt lời, Kiều Phong lập tức giúp cô dập máy. Lam Sam vẫn nằm lỳ trên giường, sắc mặt ngẩn ngơ. Trước đây cô không bao giờ tin