Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324110

Bình chọn: 7.00/10/411 lượt.

hắn Thiên Thiên không hiểu gì hết, nàng nhìn Ninh Ngọc, suy

nghĩ một chút, quyết định nói ra, nói: "Có mấy lời ta không biết có nên

nói hay không, ta cảm thấy Nguyệt nhi không đơn giản. Hôm đó, Nguyệt nhi tới tìm ta nói chuyện phiếm, chỉ là đề tài đều vây quanh Mặc Phi, nhưng kì lạ không phải điểm này, mà là sau khi nghe nàng nói, trong đầu ta

nghĩ tới, đều là Mặc Phi, hoàn toàn không có lý trí. Cho nên, khụ, cho

nên, hôm đó ngươi mới nhìn thấy ta như con rùa té trên mặt đất. Tóm lại, chuyện đó là có nguyên nhân!"

Trong nháy mắt khóe mắt Ninh Ngọc trở nên sắc bén, chăm chú nhìn Thiên Thiên nói: "Ngươi nói cái gì?"

Thiên Thiên bị phản ứng của hắn làm cho sợ hết hồn, run rẩy bắt đầu nói:

"Đừng, đừng nóng giận, coi như ta chưa nói, Nguyệt nhi vừa đẹp lại dịu

dàng dịu dàng lại vừa đẹp, ta cái gì cũng không biết!"

"Ngươi thật sự đi tìm Mặc Phi?" Giọng nói Ninh Ngọc lạnh tột đỉnh như cũ.

Thiên Thiên rụt cổ một cái: "Lúc ấy suy nghĩ của ta căn bản không chịu khống

chế, chờ ta phản ứng kịp, ta đã nằm trên giường Mặc Phi. . . . . ." Theo bản năng nói ra những lời này, mặt của Thiên Thiên rốt cuộc hoàn toàn

đen, lập tức ngậm miệng lại.

Ninh Ngọc giận quá thành cười: "Mặc Phi . . . . . . Giường?"

Giọng nói của hắn nghe thế nào cũng hình như mang theo vui vẻ, nhưng càng như vậy, Thiên Thiên càng thấy kỳ lạ, vẻ mặt nàng đau khổ cau chặt lông

mày, không nói.

"Ta đúng là mở rộng tầm mắt, thật hiếu kỳ. Không bằng, ngươi tiếp tục nói,

để cho ta nghe sự tình tiếp theo." Ninh Ngọc vươn ngón tay thon dài ra,

tiếp tục vuốt ve y phục, chậm rãi nói.

"Ta được lợi ích gì?" Mặt của Thiên Thiên giống như ăn phải ruồi, có chút tái nhợt.

"Ngươi cứ nói đi." Ánh mắt Ninh Ngọc truyền đến, mang theo bảy phần sát khí.

Thiên Thiên run người, cắn răng: "Sau đó ta phát hiện ta cùng Mặc Phi nằm

trên một cái giường, càng thêm trùng hợp là cánh tay Mặc Phi vừa khéo

đặt trước ngực ta, mặc dù rất nặng nhưng rất có cảm giác an toàn, nhưng

ngay sau đó ta kiên trinh rời giường của hắn, bởi vì ta biết ta là phụ

nữ có chồng, nhưng Mặc Phi lại tuyên bố muốn cho người đời biết Thẩm

Thiên Thiên hồng hạnh xuất tường vì vậy. . . . . . Vì vậy, vì để hắn giữ bí mật, ta không thể không đồng ý hắn, đồng ý hắn. . . . . ."

Mặt Ninh Ngọc càng ngày càng quỷ dị, hắn cầm ly trà lên không ngừng xoay,

vừa âm trầm nhìn nàng, cười như không cười nói: "Nói tiếp."

Mặt của Thiên Thiên thành công chuyển thành màu gan heo: "Cho nên, ta không thể không đồng ý yêu cầu của hắn —— quyến rũ ngươi! Làm ngươi yêu ta!"

"Cạch. . . . . ."

"Ôi, âm thanh gì?" Thiên Thiên ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh.

Ninh Ngọc buông tay ra, trong nháy mắt trước mắt Thiên Thiên cảm đau nhói,

—— chỉ thấy ly trà trong tay Ninh Ngọc hóa thành bột. . . . . .

Rất tốt, rất tốt, có thể thấy được Thiên Thiên gả cho một phu quân có nội công vô cùng thâm hậu.

Nhưng rõ ràng Thiên Thiên không có cảm nhận giống vậy, thấy thế, nàng mở to

mắt, trong nháy mắt nhảy ra cách Ninh Ngọc một tấc, đưa tay ôm lấy thân

mình kinh hãi nói: "Đừng! Đừng kích động! Đừng giết ta!!"

Hắn thổi bột còn lưu lại trong lòng bàn tay, đứng lên, từng bước từng bước

đi tới trước mặt Thiên Thiên, đứng lại, đột nhiên mặt giãn ra, ác liệt

cười nhẹ một tiếng, mặc dù ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn, nhưng

đủ để mê hoặc đôi mắt Thiên Thiên, nàng sững sờ nhìn hắn đứng trước mặt

mình, gần mình như vậy, thậm chí, nàng có thể ngửi được hơi thở thanh

nhã đặc biệt trên người hắn, không giống với tính xấu của hắn, hơi thở

trên người hắn thấm vào lòng người, đặc biệt dể chịu.

Ninh Ngọc cúi người, đem môi nhẹ nhàng đến gần lỗ tai Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: "Cấm túc, hai tháng."

Một đạo tia chớp bên ngoài cửa sổ rơi xuống, trong nháy mắt tâm trí Thiên

Thiên trở về, mặt của nàng thành công bị cháy đen, hồi lâu, từ trong

miệng nhảy ra mấy chữ: "Ta cám ơn ngươi. . . . . . !" Ta cám ơn cả nhà

ngươi!!

Ninh Ngọc lúc này mới lui ra, lần nữa ngồi về trước bàn.

Thiên Thiên nhìn hắn, trong lòng cười lạnh: ngươi nói cấm túc liền cấm túc, vậy ta chẳng phải thật mất mặt?!

"Ta đã an bài đầy ám vệ ở ngoài phòng ngươi, nếu ngươi dám bước ra cửa

phòng một bước, vậy thì đừng trách ám vệ thương tổn ngươi." Âm thanh

Ninh Ngọc tiếp tục từ từ truyền đến.

Thiên Thiên: . . . %&&%%¥. . . &

Nếu ngụy trang không được, như vậy cũng không cần che giấu nữa!"Hừ hừ Ninh

Ngọc, ức hiếp thê tử của mình, sao còn gọi anh hùng hảo hán!" Thiên

Thiên rốt cuộc lười phải giả vờ, đưa tay chống nạnh bắt đầu mắng to.

Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nàng: "Ta vốn không phải là anh hùng hảo hán gì đó."

"Ngươi!" Thiên Thiên bị lấp, trong lòng càng không thoải mái, "Ngươi! Ngươi ăn

no căng bụng ngồi trong phòng ta làm cái gì, sao ngươi không đi thăm dò

hung thủ làm tổn thương Hoa Lâm, ngồi ở đây theo dõi ta làm gì!" —— cùng lắm thì thừa dịp ban đêm gió lớn rời nhà trốn đi là được!

Ninh Ngọc liếc mắt nhìn nàng: "Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, coi như rời khỏi

Ninh phủ, khắp nơi trong kinh thành đều là tai mắt của ta, nếu ngươi

muốn chạy trốn, vậy t


Old school Easter eggs.