
t khoa tay múa chân hướng về phía Loan Nguyệt và Thiên Thiên.
Loan Nguyệt trong nháy mắt vui vẻ, nhạo báng hỏi "Người tình của ngươi là ai à?"
"Hừ! Người tình của ta, nói ra hù chết ngươi!" Nàng dương dương tự đắc híp
mắt, "Người tình của ta nổi tiếng cả nước là quán chủ Tần Hoài quán!"
Lời này vừa nói ra, rốt cuộc sự trêu ghẹo và tuỳ ý trên mặt Thiên Thiên và Loan Nguyệt, tất cả đều tản ra.
"Ngươi biết. . . . . . quán chủ Tần Hoài quán?" Thiên Thiên thử dò xét.
"Biết! Thế nào không biết! Hắn là bạn lâu năm của ta, ta tại sao có thể không
biết hắn!" Tiểu sồ kỹ đưa lưng về phía họ, lớn tiếng trả lời.
"Vậy ngươi nói thử xem, hắn là người như thế nào." Loan Nguyệt.
"Hắn? Hắn rất có bạc, dung mạo rất đẹp mắt, đối với ta rất tốt, ta rất thích
hắn, hắn cũng rất yêu thích ta." Âm thanh của nàng giòn giã.
Loan Nguyệt vuốt cằm, giả vờ bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy, chỉ là vừa vặn,
ta cũng biết hắn, không bằng ngươi nói xem, hắn có đặc điểm gì, nếu mà
nói đúng, ta liền tin tưởng ngươi."
Tiểu sồ kỹ sửng sốt: "Ngươi...ngươi cũng biết hắn?"
"Đương nhiên."
"Nếu ta nói đúng, ngươi sẽ thả ta rời đi sao?" Nàng ta hỏi.
"Ngươi còn chưa nói, sao ta biết ngươi nói đúng hay không." Loan Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng ta, trả lời.
Tiểu sồ kỹ trầm mặc một lát, mới nhẹ giọng bổ sung: "Hắn rất keo kiệt, cực kì keo kiệt, thương tiền còn hơn thương người."
Thiên Thiên và Loan Nguyệt liếc nhau một cái, xem ra nàng ta quả thật nhận thức Ly Hoan.
"Ngươi tên là gì?" Thiên Thiên hỏi.
"Ta tên là A Hảo."
"Năm nay mấy tuổi?" Tiếp tục.
"13!" Âm thanh của nàng ta rất thanh thúy.
Mới mười ba tuổi. . . . . . Thiên Thiên liếc nhìn ngực của nàng, lần nữa ngậm ngậm bộ ngực.
"Đã như vậy, ta dẫn ngươi đi gặp hắn, được không?" Loan Nguyệt cười đến vô
cùng rực rỡ, khom người xuống mặt đối mặt với nàng ta.
Ai ngờ A Hảo lại sửng sốt, rõ ràng không biết làm sao: "Cái... cái gì!"
"Nếu hắn là bạn lâu năm của ngươi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn, có cái gì không
tốt." Giọng Loan Nguyệt nói chuyện chán ngấy đến khiến người phát sợ.
"Không không không, hắn là quán chủ, mỗi ngày đều rất bận, hay là thôi đi!" Nụ cười của A Hảo có chút giả tạo.
"Ngươi đã thích hắn như vậy, đương nhiên nên hy vọng sớm gặp hắn mới đúng, sao lại kiêng dè như vậy?" Loan Nguyệt sắc bén nhìn nàng ta, giọng cũng
nặng.
A Hảo sững sờ trừng mắt nhìn Loan Nguyệt, trong nháy mắt sải chân ra liền bắt đầu chạy ngược phương hướng lại, ngay cả lớp lụa mỏng bên ngoài y
phục rũ xuống đầu vai cũng không để ý tới vừa đi vừa đỡ.
Có điều tiểu sồ kỹ này sao lại địch nổi Loan Nguyệt, A Hảo còn chưa chạy
được vài thước, đã bị Loan Nguyệt bắt trở lại, cầm cánh tay của nàng ta
thật chặt.
"Nếu là người tình của ngươi, sao ngươi lại muốn trốn hắn." Loan Nguyệt trở
tay giam cầm tay nàng ta thật chặt, không để cho nàng ta giãy giụa nữa.
A Hảo gấp đến rơi nước mắt rồi, giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu ở trong
hốc mắt đảo một vòng, khẩn cầu với Loan Nguyệt: "Van ngươi, đừng mang ta đi gặp hắn, ta ghét hắn, cả đời cũng không muốn gặp hắn, ngươi thả ta
đi có được hay không?"
Loan Nguyệt bị thương cảm trong mắt A Hảo làm cho chấn động, mắt lại nhìn
Thiên Thiên khiếp sợ giống mình, có chút không biết làm sao.
Thiên Thiên cúi người xuống, đưa tay lau nước mắt của A Hảo, dịu dàng nói:
"Đừng khóc, chúng ta chỉ là muốn biết quan hệ của ngươi và Ly Hoan. . . . . ."
A Hảo liều mạng lắc đầu, nước mắt không ngừng chảy xuống: "Đừng, đừng
mang ta gặp hắn, Ly Hoan không phải người tốt, ta không muốn gặp hắn. . . . . ."
Thiên Thiên thật sự là cực kì kinh ngạc, tại sao A Hảo ghét hắn như vậy, vả
lại nếu như ghét hắn vậy, tại sao vừa bắt đầu còn nói mình là người tình của hắn?
Nàng nhìn tuổi tác cách trang điểm của A Hảo, trong lòng lại hiện lên lời
của Ly Hoan giới thiệu về nam quan kĩ nữ ở trong thành, đột nhiên cảm
thấy có lẽ Ly Hoan và Tô thành có chuyện không ai biết. Nàng muốn hỏi,
nhưng thăm dò chuyện riêng tư của người khác thật sự không có đạo đức,
suy nghĩ một chút, đổi lời nói hỏi "Ngươi vẫn nhỏ như vậy, tại sao phải
làm nghề nghiệp này đây?"
A Hảo đưa tay lau nước mắt, âm thanh lộ ra uất ức: "Tiếp khách có thể kiếm bạc trắng."
"Những nghề nghiệp khác. . . . . . ?"
"Không có những nghề nghiệp khác, tất cả đều là tiếp khách, cả Tô thành, ngay
cả tiểu nhị cũng tiếp khách." A Hảo nhanh chóng phản bác.
Thiên Thiên không lời nào để nói.
Loan Nguyệt thấy thế, đưa tay vỗ vỗ bờ vai Thiên Thiên bày tỏ an ủi.
"Để cho ta đi đi, tỷ tỷ, ta cũng không dám dùng thuốc nữa, thật ra thì,
thật ra thì đây không phải là xuân dược gì, thuốc trong cái chai này sớm đã bị đổi thành thuốc mê, mỗi lần ta đều thừa dịp những nam nhân kia đã hôn mê rồi trộm tiền của bọn họ. . . . . ." Nước mắt trong đôi mắt A
Hảo không thể khống chế được chảy xuống, "Ta không muốn trộm bạc, mẫu
thân nói không được trộm bạc, mà ta không có bạc, ta cũng cần bạc. . . . . ."
Âm thanh của nàng run lên một cái, chảy xuống ở trên mặt, trên gương mặt trang điểm đậm, nhìn hết sức nhếch nhác.
"Ngươi cần rất nhiều bạc?"