
Cô và Hàn Mạnh Huân cùng học chung một trường đại học, lại chọn môn học giống nhau, cộng thêm chỗ ở thì cách vách, đương nhiên khó tránh khỏi xảy ra rung động, thường xuyên hẹn hò ở ngoài trường cũng là chuyện dễ hiểu.
"Hàn Mạnh Huân! Bên này bên này!" Ở bên ngoài một tiệm MacDonald sáng sủa sạch sẽ, Viên Thiệu Quân không ngừng vẫy tay về phía Hàn Mạnh Huân đang ở cách đó không xa đi tới.
Bọn họ hôm nay hẹn gặp mặt ở MacDonald, muốn cùng nhau làm xong báo cáo của giáo sư giao phó.
"Cái con người này sao lại tới sớm nữa rồi?"
Hàn Mạnh Huân rất nhanh nhìn thấy cô, không tự chủ tăng nhanh bước chân chạy đến trước mặt cô, có chút áy náy.
"Anh nghĩ là còn tời mười phút nữa mới tới giờ hẹn, không ngờ lại tới trễ."
"Không có mà! Là do em đến sớm thôi."
Cô le lưỡi một cái, tự nhiên đem trách nhiệm đổ lên đầu mình.
Tại sao lại như vậy? Lý do thật ra thì rất đơn giản, bởi vì trái tim cô đã sớm si mê, thầm yêu anh từ lâu rồi, chỉ là vẫn không dám nói ra, điều duy nhất có thể làm là thường xuyên ở bên cạnh anh .
Thế nhưng cuộc sống với tình yêu đơn phương thực sự rát khổ sở, cô quyết định không thể lùi bước nữa. Chính vì vậy, hôm nay hẹn anh gặp mặt, ngoài việc làm báo cáo ở trường, cô còn có một nhiệm vụ quan trọng phải chấp hành, đó chính là cùng đối tượng cô thầm mến từ lâu Hàn Mạnh Huân tỏ tình.
Đã sắp hơn một học kỳ rồi, cô không biết được Hàn Mạnh Huân đối với mình có cảm giác gì, cô chỉ biết là mình rất thích anh!
Cô thích anh khi đi học, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, thích lúc anh cười với phong thái hiên ngang , thích hơn nữa là cách anh đối nhân xử thế, tính tình trầm ổn khiêm nhường, tóm lại cô chính là thích tất cả mọi điều ở anh, thích đến mức, hễ nằm mơ thì nhất định là mơ về anh.
Vì vậy cô hôm nay quyết định chủ động, bất luận như thế nào cô cũng phải tỏ tình với anh, về phần anh có chấp nhận tình cảm của cô hay không, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào "vận may" của của mình.
Anh cười trêu ghẹo nói :"Vậy đó hả? Chứ không phải là em sợ đến trễ, cho nên cố ý ra đứng ngoài cửa chờ sao?"
"Đúng, đúng! Bị anh nhìn thấu rồi. Haha~~!"
Cô cười to, cực kỳ thích thú cảm giác được cùng anh tranh cãi .
"Haa~~...!" Anh cũng cười theo, được ở cùng một chỗ với cô vừa nhẹ nhõm lại tự tại, hoàn toàn không cần băn khoăn lo lắng cái gì."Vậy chúng ta bây giờ đi đâu làm báo cáo?"
"Đương nhiên là ở thư viện thành phố rồi!" Nàng không chút do dự trả lời.
Hàn Mạnh Huân cũng không hề phản đối, hai người vác ba lô liền chạy thẳng tới thư viện thành phố. Ở trong đó tìm được vị trí tốt, cô và anh ngồi xuống bắt đầu tìm số liệu làm báo cáo.
Hai người từ 10h sáng ngồi tới một giờ chiều, cuối cùng cũng hoàn thành báo cáo của giáo sư giao phó. Bọn họ thu dọn đồ đạc xong, nhìn thấy kế bên thư viện có một quán cafe yên tỉnh, liền vào đó ăn bữa trưa.
Trong lúc ăn hai người cười cười nói nói rất là vui vẻ, cộng thêm báo cáo đã hoàn thành, càng cảm thấy thoải mái thả lỏng hơn.
"Hàn Mạnh Huân, em có một chuyện muốn nói cho anh biết."
Khi phục vụ đem chén dĩa trên bàn toàn bộ dọn dẹp sạch sẽ, đưa lên hai ly cà phê hương thơm nồng đậm, Viên Thiệu Quân hít sâu một cái, bắt đầu nói đến chủ đề quan trọng nhất hôm nay.
"Làm gì mà tự nhiên lại nghiêm túc quá vậy?"
Hàn Mạnh Huân ngẩng đầu nhìn cô một cái, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhẹ nhàng khêu gợi.
"Em như vậy anh có chút không quen."
Từ khi biết Viên Thiệu Quân tới nay, anh chưa từng thấy có lúc nào mà cô không vui vẻ, mỗi hồi nhìn thấy cô đều là vẻ mặt tươi cười, khó được thấy cô xuất hiện vẻ mặt nghiêm chỉnh này , làm anh rất là khó hiểu.
"Vậy ý anh là...có muốn em nói tiếp không?" Cô tròn mắt, thật vất vả toàn tâm toàn ý dũng khí mà giờ cô có cảm giác mình giống như cái kinh khí cầu bị đâm thủng một lỗ lớn.
"Không sao, em nói đi!" Anh hờ hững thúc giục.
"Anh nói đó nha!"
Cô nhìn anh, trong lòng căng thẳng tới cực điểm.
Mặc dù nhìn anh bây giờ có chút phong trần, nhưng vẫn là rất đẹp trai làm cho cô nhìn xíu chút nữa là chảy nước miếng, "mình thật là quá háo sắc rồi, thật đáng khinh!", cô tự rủa mình.
"Được rồi, là anh nói!" Hàn Mạnh Huân nhếch môi cười, hoàn toàn không phủ nhận. "Nói nhanh một chút, muốn nói cái gì cứ việc nói, anh nghe là được." Anh cười cười thúc giục cô
"Được, anh phải ngồi vững vàng đó!"
Cô có ý tốt muốn báo trước cho anh chuẩn bị, lại lần nữa hít sâu một cái, đỏ mặt lớn tiếng tuyên bố:
"Hàn Mạnh Huân, em thích anh, chúng ta thử quen nhau đi!"
Lời tỏ tình này khá là...Thạch Phá Thiên Kinh (1), Hàn Mạnh Huân thiếu chút nữa là ngã từ trên ghế xuống đất. Anh kinh ngạc trợn tròn hai mắt, không thể ngờ tới cô sẽ lớn mật nói ra như thế.
((1) long trời lở đất)
"Em. . . . . . Có khỏe không?"
Thấy anh hình như có chút bị cô hù doạ, lúng túng liếc nhìn anh.
"Em. . . . . . .khoẻ!!!"
Anh thoáng có chút choáng váng vịn vào cái bàn, khóe miệng hơi cong lên lộ ra nụ cười như có như không.
"Vậy là...?" Cô lúng túng cười gượng hai tiếng, luống cuống gãi đầu."Vậy. . . . . . câu trả lời của anh là . . . . .?"
Hàn Mạnh Huân điều chỉnh lại chỗ n