
lên giường đi!”
Xem
chừng Triệu Sách đã quyết tâm muốn chết lắm rồi.
Rốt
cuộc tôi cũng thu hồi ý đồ trêu chọc, bảo anh ta nằm xuống để tôi kiểm tra một
lượt. Anh ta thở ra một hơi, nửa tin nửa ngờ nằm lên giường.
Tôi
thuận tay, bắt đầu sờ theo các huyệt đạo và kinh mạch của anh ta, vừa ấn vừa
hỏi cảm giác của anh ta, là đau, là tê hay là ngứa. Tôi nghiêm túc hỏi, Triệu
công tử cũng nghiêm túc trả lời. Ấn tới những vị trí quan trọng, dùng sức lực
và phương thức khác nhau, hỏi cảm nhận của anh ta lần nữa. Trừ việc đó ra, còn
hỏi về những món ăn thường ngày, sinh hoạt và những nơi gần đây đã đi qua.
Thuộc hạ của Triệu gia đề phòng tôi, Triệu công tử lại rất thản nhiên khai ra
toàn bộ.
Xong
việc, tôi châm hương, châm cứu, bôi thuốc lên những vị trí có bệnh, phối hợp
với đá nóng đặc chế, tiến hành chườm nóng.
Thuộc
hạ Triệu gia hỏi: “Rốt cuộc công tử nhà ta bị bệnh gì?”
“Bệnh
nhà giàu.”
Triệu
Sách trợn trừng mắt.
Tôi
cười nhạt: “Dị ứng da, do khí hậu thay đổi cộng thêm ẩm thực không quen, thời
gian tới kiêng rượu thịt, ăn nhiều rau xanh hoa quả, uống nhiều nước, tắm nước
thuốc. Bệnh trên người thứ nhất là do gần đây ngồi xe ngựa thường xuyên, thứ
hai là do vốn đã bị thấp khớp nhẹ, cộng thêm nhiều ngày uống rượu lạnh; đau đầu
là do phong thấp cộng thêm phong hàn. Không phải tháng Ba, tháng Tư Triệu công
tử đã lênh đênh sông nước sao? Đó chính là mùa ẩm ướt nhất. Triệu công tử vốn
sức khỏe không tốt, trong khi đó lại không chú ý chăm sóc, thường uống rượu
thuộc tính lạnh, dẫn đến bệnh phong thấp cấp nhẹ.”
Triệu
Sách giật mình nhìn tôi.
Tôi
tiếp tục nói: “Anh cảm thấy khớp xương tê đau, thường xuyên uể oải, chuột rút,
đó đều là bệnh trạng của phong thấp nhẹ. Bệnh phong thấp bình thường đều do một
lượng độc lạnh rất nhỏ xâm nhập cơ thể, anh rời khỏi chỗ sông nước lâu, lại
sinh hoạt ở nơi khô ráo, độc lạnh tự mình tan đi. Thế nhưng bệnh trạng của anh
lại nặng thêm. Tôi hoài nghi anh ngoại trừ bị nhiễm độc lạnh còn nhiễm một loại
độc khác. Chuyện này phải kiểm tra cẩn thận lại mới rõ ràng được.”
Tôi cứ
mở miệng ra là nói đến từ độc, khiến mấy người Triệu gia sợ đến phát run, kinh
hồn bạt vía hỏi: “Có nghiêm trọng không?”
Tôi
trầm giọng nói vô cùng nghiêm túc, vô cùng có uy tín: “Công tử nhà ông còn trẻ,
điều dưỡng cẩn thận sẽ không có gì đáng ngại. Chỉ là, bệnh này tuyệt đối không
thể lơ là, hiện giờ nhìn giống như chỉ là thân thể không thoải mái, nhưng cứ
tiếp tục, các đốt ngón tay sẽ sưng phù, toàn thân đau đớn, chết rất thống khổ.”
Tôi vừa nói vừa ngoáy bút như bay.
Mặt
Triệu Sách trắng bệch, không ngừng sờ khắp người mình.
Tôi đưa
đơn thuốc cho hạ nhân, lại dặn dò thứ tự, cách thức và các điều cần chú ý một
lần, thuận lợi hoàn công, nhấp một ngụm trà xin cáo lui.
Người
nhà họ Triệu cũng không làm khó tôi, còn tặng một hòm châu báu để cảm ơn. Tôi
thoải mái nhận, đợi ra đến cửa lập tức chuyển giao cho Tống Tử Kính.
“Sung
quân phí đi. Đóng góp nho nhỏ.”
Tống Tử
Kính cười nhận lấy: “Cô thật rộng lượng. Chỉ là, bệnh của Triệu công tử thật sự
nghiêm trọng như vậy sao?”
“Cũng tàm
tạm. Tất cả bệnh nặng đều phát triển từ bệnh nhẹ mà thành.” Tôi chớp chớp mắt
với anh ta.
Tống Tử
Kính không phải người ngu ngốc: “Cô cố ý nói bệnh nghiêm trọng như vậy?”
Tôi vui
vẻ nhảy lên: “Nhìn ra rồi sao! Ai bảo hắn dám ức hiếp A Huyên nhà tôi. A Huyên
nhà tôi chỉ có tôi mới có thể ức hiếp!”
“A
Huyên? Đã gọi thân thiết như vậy rồi sao.” Tống Tử Kính không biết nói gì.
Tôi
nhanh nhẹn chạy xa, quay đầu bỏ lại một câu: “Tiên sinh, anh cũng nên cưới vợ
sinh con đi.”
Không
đợi nhìn thấy biểu hiện của Tống công tử, tôi đã vội vàng chạy mất.
Sau khi
trở về, việc đầu tiên là đi tìm Tiêu Huyên báo cáo công việc. Việt Phong đứng
ngoài cửa, nhìn thấy tôi, liếc mắt nhìn tôi một cái đầy hàm ý. Tôi rất quen
thuộc với Việt Phong, lập tức hiểu ra.
“Bên
trong lại áp suất thấp rồi?”
Việt
Phong nhỏ giọng nói: “Muốn cô về lập tức để cô vào. Vẻ mặt ấy à, đều thành thế
này này.” Vừa nói, Việt Phong vừa kéo dài mặt.
Tôi
cười khúc khích. Giọng nói trầm thấp như sấm của Tiêu Huyên từ bên trong truyền
ra: “Đã về sao còn chưa vào?”
Quả
thật là nồng nặc mùi thuốc súng nha.
Tôi vén
rèm đi vào. Tiêu vương gia đang dùng vẻ mặt tối sầm xem tấu chương, trên đỉnh
đầu còn có sấm chớp ì ùng. Chẳng lẽ Triệu Sách làm anh ấy nén giận trên bàn đàm
phán, bây giờ mới bùng phát?
Tôi
cười hì hì: “Ăn cơm chưa? Nếu chưa, em gọi Việt Phong chuẩn bị, hai chúng ta
cùng ăn nhé.”
Tiêu
Huyên bỏ quyển sổ trong tay xuống, nhìn thẳng vào tôi: “Bệnh của Triệu Sách thế
nào rồi?”
“À.
Cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là nhiều tật cùng tái phát, muốn chữa trị
tận gốc hơi phiền phức chút thôi.”
Tiêu
Huyên cười cười, tôi nhìn mà thấy da gà rơi đầy đất.
Có chỗ
nào không đúng nhỉ?
Rốt
cuộc là ở chỗ nào? Tôi cố gắng nghĩ.
“Nàng…”
Cuối cùng Tiêu Huyên cũng nói: “Bắt hắn cởi hết quần áo?”
A…
Tôi
nhếch khóe môi, vẻ mặt cứng nhắc, dở khóc dở cười.
“Chuyện
đó…”
“Có
đúng hay không?” Tiêu H