
." Chung Duệ nhìn cô,
tên mặt không có chút cảm xúc, nhìn anh Tưởng và người yêu khăng khít,
phản ứng của chị lại quá bình tĩnh, có chút quỷ dị.
Chung Tình cười
khẽ, "Thế nào? Mẹ và em trách chị ở nhà ăn không ngồi rồi à?" Bố mẹ còn
chưa thúc giục, em trai lại mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại sợ cô không gả đi được.
"Không phải." Chung Duệ nhìn chị chằm chằm, rất muốn vạch
trần, nhưng lại không cam lòng do dự mở miệng, "Chị, chị thấy anh Tưởng
và Du Luyến Kinh, không có cảm giác gì sao?"
Chung Tình khẽ nheo mắt, "Nên có suy nghĩ gì?" Bọn họ trai tài gái sắc, thật xứng đôi.
"Chị không có chút không thoải mái nào sao? Anh Tưởng trước kia đối với
chị..." Chung Duệ nuốt xuống nửa câu sau, vết thương lòng của chị không
biết đã lành chưa, nếu cứ nói tiếp, sợ rằng.... sợ rằng chị không vui.
"Trước đây mà em nói, là chuyện trẻ con ai còn nhớ." Chung Tình chậm rãi quay
tay lái, ánh mắt xa xăm, ánh đèn xe đối diện chiếu vào mắt có chút đau.
Chung Duệ chậm rãi đặt tay lên vai chị, "Chị." Chị giờ đây thâm trầm hơn
trước rất nhiều, thậm chí ngay cả anh cũng không hiểu được màn sương mù
trong mắt chị.
*
Mạnh Tưởng đưa Luyến Kinh về nhà, xe đến dưới tầng, cô lại không vội vã lên, hai người lẳng lặng ngồi trong xe.
"Cô ấy rất được." Luyến Kinh mỉm cười nói.
Mạnh Tưởng không nói gì, ánh mắt nhìn ánh đèn đường phía xa chiếu trên hồ nước, ánh sáng phản chiếu lại có chút mờ ảo.
"Anh còn yêu cô ấy?" Luyến Kinh chậm rãi nhìn anh, người đàn ông này nhìn
nghiêng rất đẹp, vẻ thâm trầm khiến người ta run sợ, đôi mắt thâm sâu
như kéo người ta nhảy vào đó.
"Không có." Mạnh Tưởng một mực phủ nhận, nhớ tới chuyện bất hòa với Chung Tình, trái tim bỗng chốc trầm xuống.
"Tại sao phải nói dối chính mình? Giống như em, khi thấy anh ta và người phụ nữ khác ở với nhau, trong lòng khó chịu muốn đánh người, lại giả như
không có gì bắt tay anh ta, khen quần áo của người phụ nữ kia thật đẹp,
dối trá! Nghĩ đã muốn nhổ nước bọt!" Luyến Kinh nhắm mắt lại, trên mặt
vô cùng chán ghét.
Mạnh Tưởng vươn tay, ôm đầu cô đặt trên vai, "Em
luôn kiêu ngạo hơn hắn ta." Nội tâm kiên cường, khiến cô luôn nuốt tất
cả vào bụng.
"Mạnh Tưởng, cô ấy đã trở lại, ước định của chúng ta còn hiệu lực không?" Luyến Kinh vỗ về ngực anh, nhẹ nhàng hỏi. Hai người bị thương, an ủi lẫn nhau, anh biết cô đã có một khoảng thời gian vô cùng
đau khổ, cô biết anh có một kí ức không thể quên đi, họ ước định nếu
trước ba mươi lăm tuổi, họ vẫn độc thân thì sẽ kết hôn!
"Còn hiệu
lực." Mạnh Tưởng bình thản nói không chút do dự, cô đã trở lại, nhưng
cũng không thay đổi được gì, anh và cô nhất định không bao giờ có thể!
Bên trong xe không khí trầm mặc, Luyến Kinh nghe được tiếng tim anh đập, vững vàng chắc chắn, không chút gợn sóng.
"Em rất tò mò, anh và cô ấy trước đây đã xảy ra chuyện gì?" Luyến Kinh chậm rãi ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt ôn hòa của anh, cho dù có chuyện gì
xảy ra, trên mặt anh vĩnh viễn không có chút gợn sóng hay sợ hãi, anh
vẫn luôn như vậy sao? Cô có thể hỏi anh không?
"Là một số chuyện trẻ con, giờ đây nghĩ lại, cũng thấy lạ lùng." Ánh mắt Mạnh Tưởng nhẹ nhàng, nụ cười vẫn nở.
Luyến Kinh xoa xoa mắt anh, ôn nhu nói, "Anh cười như vậy, rất bi thương." Mặt anh đang cười, mắt lại đau đớn.
Mạnh Tưởng chậm rãi kéo tay cô xuống, "So với khóc còn khó coi hơn sao?" Luyến Kinh nhìn thẳng anh, gật gật đầu.
Mạnh Tưởng cười.
Anh biết có những người như vậy, khi cười rộ lên còn khó coi hơn cả khóc,
bởi vì khuôn mặt đẹp không tương xứng với ánh mắt trống rỗng, càng trở
nên quỷ mị đến dọa người! Mạnh Tưởng trở lại chỗ ở của mình.
Anh vào phòng, đang chuẩn bị mở
đèn bàn, đột nhiên nhìn thấy bầu trời đêm ngoài cửa sổ lóe lên một chút, ngừng lại nhìn, ở bên kia sông đang đốt pháo hoa, sáng trưng mà đẹp đẽ.
Anh ngồi trước bàn, mở máy tính, nhân lúc máy tính đang khửoi điểm, đốt một điếu thuốc. Nhìn máy tính trên mặt bàn chậm rãi hiện ra, anh dụi thuốc
trong tay, mở hòm thư, nhận bưu kiện.
Đối với tình trạng công ty hiện nay, anh nhận được một bức thư nặc danh tố cáo Phó tổng Dương Bân Vũ
nhận hối lộ, căn cứ vào độ chính xác của bức thư, Mạnh Tưởng thu thập
chứng cứ, sau đó đóng hòm thư. Dương Bân Vũ là nhân viên cũ của bố anh,
sau khi anh tiếp quản công ty, vẫn phụ tá anh, tác phong cường thế cứng
rắn, nên trong những cuộc họp thường kỳ luôn có xung đột với anh, nhưng
ngại vì ông ta là lão thần trong công ty, ngay cả chính mình thường ngày vẫn phải ba phần kính nể, những người khác càng dám giận không dám nói. Mạnh Tưởng chậm rãi hút thuốc, suy nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế
nào.
Mắt bất giác lại nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa sáng rực rỡ
không ngừng biến hóa nở rộ, trong lòng đột nhiên xúc động, tay chậm rãi
mở một thư mục ẩn, kích đúp vào một đoạn video. Mạnh Tưởng tắt đèn bàn,
chậm rãi dựa lưng ra sau, để chính mình vùi vào trong ghế, tàn thuốc lập lòe trong bóng đêm như đáp lại pháo hoa ngoài cửa sổ.
Sau những tiếng tạp âm rất nhỏ, một giọng nói ngọt ngào vang lên, "Em ngốc thật, lại đặt sai giá phóng rồi, giờ đã đư