
̃ càng yêu cô ấy nhiều hơn.
Trúc Diệp nghe lời mẹ bê đĩa hoa quả lên phòng cho An Lâm và Nam Lâm. Khi đến cửa, cô đã nghe thấy giọng nói của Nam Lâm.
- Anh có yêu Trúc Diệp không?
Câu hỏi này cô cũng muốn hỏi An Lâm từ lâu rồi. Chỉ là thấy
hoàn cảnh hai người mà cô đã không dám hỏi. Nhưng khi An Lâm trả lời như vậy thì cô lại không cam lòng. Cô biết mình và anh
không thể đến được với nhau nhưng lại luôn hi vọng, để giờ đây
cái cô nhận lấy lại là thất vọng tràn trề. Cô yêu anh ấy như
vậy, tại sao anh ấy chỉ coi cô như em gái?
Khi đã nghe thấy câu trả lời của An Lâm. Trúc Diệp không cần
biết cuộc nói chuyện giữa hai anh em họ sẽ có gì tiếp theo, cô chạy thẳng về phòng và đóng chặt cửa lại. Để tâm trạng rơi
không có điểm dừng và khóc nức nở. Hi vọng như vậy, cô sẽ
thấy đỡ hơn. Rồi khi đứng trước mặt An Lâm, cô sẽ chấp nhận là một người em gái không hơn không kém của anh ấy.
Ngày dỗ kết thúc.
Trúc Diệp, An Lâm và Nam Lâm phải về thành phố A để mai còn đi làm.
- Trúc Diệp. Anh đưa em về nhé? - An Lâm nói với Trúc Diệp.
Trúc Diệp đang cố gắng coi An Lâm như một người anh trai. Nhưng
đứng trước những tình huống như thế này thì cô lại thấy mình
thật là tồi. Không thể cưỡng lại được tình cảm mà mình đang
kìm nén.
Trúc Diệp mỉm cười quay sang nói với Nam Lâm:
- Anh Nam Lâm sẽ đưa em về.
An Lâm rất ngạc nhiên sau câu nói của Trúc Diệp. Rõ ràng từ
trước đến nay cô ấy vẫn một mực từ chối sự giúp đỡ của Nam
Lâm. Hôm nay lại tự tìm đến Nam Lâm như vậy chắc chắn là đã có chuyện gì rồi. Tuy nhiên nếu như cô ấy và Nam Lâm có thể hòa
hợp tốt hơn nữa thì anh cũng không nên ngăn cản.
Anh và Trúc Diệp từ bé đã luôn bên nhau. An Lâm đi đâu thì Trúc
Diệp sẽ theo đi đấy. Bất kể là những nơi đáng sợ và bẩn thỉu như thế nào thì cô ấy vẫn luôn đi bên anh mà không có bất kì
ý kiến phàn nàn nào. Giờ đây, Trúc Diệp đã lớn. Nhưng tính
cách cô ấy vẫn không thay đổi. Cô ấy như thế nào chẳng nhẽ anh
lại không biết. Trúc Diệp nếu như có chuyện gì khó nói, hay
ngại mặt nhau về điều gì, chắc chắn cô ấy sẽ tìm cách tránh
mặt. An Lâm nghĩ thế chợt thở dài. Có lẽ anh đã làm gì có
lỗi với cô ấy rồi.
- Vậy được. Em đi xe Nam Lâm nhé? Anh về trước.
An Lâm không hỏi nhiều nữa. Anh mở cửa xe và đi luôn. Việc bây
giờ là để cho Nam Lâm và Trúc Diệp có thể phá vỡ bức tường
ngăn cách suốt bao nhiêu năm qua của hai đứa.
Khi xe An Lâm đi mất. Nam Lâm cũng chẳng tỏ ra một chút ngạc
nhiên hay hứng thú gì. Anh mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái. Để lại một mình Trúc Diệp đứng đó. Khi dã yên vị anh mới hạ
cửa kính xe xuống nói:
- Muốn Tránh mặt anh ấy thì cũng không cần lôi anh ra làm bia đỡ như vậy đâu.
Trúc Diệp thoáng giật mình. Cô không ngờ ý đồ của mình lại
bị Nam Lâm nhìn thấu như vậy. Khi nghe Nam Lâm nói như vậy cô
chẳng biết mình nên làm gì nữa. Cứ đứng lặng yên nhìn anh ấy.
Rồi cuối cùng, Trúc Diệp cũng quyết định đi vòng ra phía cửa
sau và ngồi lên xe Nam Lâm. Cô quay sang Nam Lâm nói hờ hững:
- Ta đi thôi.
Nam Lâm nhấn ga rồi phóng vụt đi. Anh không nên để ý đến thái
độ của Trúc diệp. Với anh, cô ấy lúc nào cũng thế. Còn với
An Lâm. Cô ấy đang tránh mặt anh ấy vì lí do gì thì chỉ có cô
ấy mới biết. Điều này cũng không làm cho anh thích thú gì.
Ngược lại còn rất khó chịu. Anh không muốn mình là hình nhân
thế mạng của An Lâm.
Trúc Diệp ngồi lặng yên nhìn cảnh vật cứ lùi xa dần. Cũng như bao kỉ niệm xưa kia cũng đang lùi xa theo. Năm 5 tuổi, Nam Lâm đã cướp ổ mà cô và An Lâm làm cho mấy chú cún con. Năm 11 tuổi,
Nam Lâm đã làm trái tim cô tan vỡ khi nói cô và An Lâm không thể
là vợ chồng. Năm 17 tuổi, nếu không có An Lâm thì Nam Lâm đã
lấy đi trinh tiết của cô...
Đó đều là những kí ức tồi tệ mà Nam Lâm đã tạo ra và để
lại cho cô. Nhưng có lẽ như thế mới là Nam Lâm. Với cô, nếu An
Lâm là thiên thần thì Nam Lâm lại chính là ác quỷ.
- Sao thế? Hôm nay lại không thích An Lâm à?
Câu hỏi của Nam Lâm vang lên phá vỡ những suy nghĩ của Trúc
Diệp. Cô quay sang phía Nam Lâm. Ánh đèn đường hắt vào khuôn mặt ngỗ ngược của Nam Lâm. Trúc Diệp rất ít khi nhìn kĩ khuôn mặt của Nam Lâm, mà hầu như là không bao giờ. Cô rất không thích
đối mặt với anh ấy, ánh mắt của Nam Lâm như muốn làm cô nghẹt
thở. Bây giờ, cô có cơ hội nhìn kĩ rồi, khi anh ấy không nhìn
cô. Ánh mắt Nam Lâm đang hướng về một nơi khác. Thì cô mới phát hiện ra, Nam Lâm không những đẹp trai mà lại rất cuốn hút.
- Chỉ là