
ết là anh không có.
Cố Diễn Trạch bật cười: “Ngày nào cũng thế này anh không chán à? Máy tính bức xạ ác lắm đấy, cẩn thận chưa già đã yếu”
“Lo cái thân cậu trước đi. Bác trai vừa gọi điện cho anh hỏi bao giờ cậu về đấy.”
Cố Diễn Trạch day trán: “Lần trước em nói với bố là bao giờ về Thâm Hạ thì em về nhà””
“Bảo sao bác trai lại hỏi anh như vậy.”
Cố Diễn Trạch tỏ ra thông cảm: “Về nhà em sẽ bảo bố đầu tư cho anh”
“Đa tạ thiếu gia hào phóng!” Lâm Trạch hờ hững nói, bỗng dưng nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: “Có tìm được không?”
Cố Diễn Trạch lắc đầu: “Hình như chẳng có ai biết chuyện Phương Vũ có bạn gái”
“Hay cậu nhầm?”
“Không.” Cố Diễn Trạch khẳng định: “Lúc Phương Vũ xảy ra chuyện, trong tay cậu ấy cầm một chiếc nhẫn kim cương.
Cố Diễn Trạch vĩnh viễn không quên viên kim cương xanh lam ấy, nó và viên kim cương trên khuyên tai của anh là từ cùng một viên mà ra. Kì nghỉ đó, Cố Diễn Trạch đi du lịch Thụy Sĩ, tình cờ thấy một viên kim cương xanh lam rất đẹp, anh liền dùng toàn bộ tiền tiết kiệm của mình để mua, sau đó mời nhà thiết kế nổi tiếng để chế tác thành một đôi khuyên tai. Sau khi về nước, anh đưa một chiếc cho Tưởng Phương Vũ, thống nhất hai người đều đeo bên tai trái.
Lúc đó Cố Diễn Trạch còn nói với Tưởng Phương Vũ: “Sau này gặp được người con gái ở bên cạnh chúng ta cả đời thì sẽ chế tác chiếc khuyên tai này thành một chiếc nhẫn tặng cô ấy!”
Tưởng Phương Vũ vui vẻ đáp: “Ok!”
Hiện giờ, viên kim cương của anh vẫn là một chiếc khuyên tai, nhưng chiếc của Tưởng Phương Vũ đã biến thành nhẫn.
Phải là người con gái như thế nào mới có thể bước vào được trái tim Tưởng Phương Vũ mà ngay cả người bạn thân như anh cũng không biết? Có lẽ quan hệ giữa hai người họ đã vượt qua giới hạn tình bạn, có lẽ Tưởng Phương Vũ đã coi đó là người quan trọng nhất cuộc đời mình. Nghĩ vậy, Cố Diễn Trạch không khỏi chạnh lòng, anh không ngờ, sau khi người đó xuất hiện, Tưởng Phương Vũ lại giữ bí mật với cả mình.
Trước kia họ từng có một ước mơ, mua một chiếc du thuyền lớn, lần lượt đưa vợ con đi du lịch vòng quanh thế giới. Nhưng không ngờ, trong hai người lại có một người không tới được ngày đó.
Thời điểm Tưởng Phương Vũ xảy ra chuyện, Cố Diễn Trạch đang ở Mỹ, anh làm gì cũng không xong, trong lòng thấp thỏm không yên. Anh gọi điện cho Tưởng Phương Vũ nhưng không liên lạc được, bèn gọi vào số máy bàn, lúc đó mới biết được tin dữ từ người giúp việc, anh vội vàng về nước. Kết quả điều tra của cảnh sát cho biết, Tưởng Phương Vũ lái xe khi say rượu, trên đường gặp phải cơn dông nên đã xảy ra tai nạn. Tâm trạng Cố Diễn Trạch chưa bao giờ tồi tệ như lúc đó, anh chỉ mong mình ngủ say mãi mãi không tỉnh dậy, hoặc là sau khi tỉnh dậy sẽ có người nói với anh: Tất cả chỉ là một cơn ác mộng, Tưởng Phương Vũ vẫn bình an, vẫn đang ở Đại học Xuyên Nhiên đợi anh về nước. Hai người họ còn chưa thực hiện được giấc mơ của mình, Tưởng Phương Vũ làm sao có thể từ bỏ mà ra đi như vậy.
Anh không tin, không thể tin được chuyện này.
Tưởng Phương Vũ lúc nào cũng nhắc nhở anh, lúc lái xe nhất định phải cẩn thận, không được lái quá nhanh, càng không được uống rượu. Cậu ấy cẩn thận như vậy, vì sao lại phạm sai lầm lớn đến thế?
Đến bệnh viện, nhìn thấy cơ thể lạnh băng của Tưởng Phương Vũ, anh rốt cuộc không thể cầm được nước mắt mà bật khóc.
Người anh em thân thiết ấy luôn ở bên anh, nói cho anh biết chỗ nào anh làm chưa đúng, chỗ nào cần sửa chữa, vì sao có thể ra đi bằng cách này, hơn nữa còn một đi không trở lại.
Quãng thời gian hai người ở cùng nhà, Tưởng Phương Vũ luôn quan tâm tới chuyện ăn uống của anh, luôn nhìn đống quần áo bẩn của anh mà thở dài rồi sau đó mang đi giặt. Lúc nào cậu ấy cũng làm tròn vai trò của một người anh trai.
Một lần, Cố Diễn Trạch buồn chán bèn hỏi Tưởng Phương Vũ: “Nếu sau này chúng ta cùng thích một cô gái thì sao?”
Tưởng Phương Vũ không do dự mà nói: “Đương nhiên mình sẽ nhường cậu rồi!”.
Nếu không phải tận mắt thấy chiếc nhẫn mà Tưởng Phương Vũ cầm chặt trong tay, có lẽ Cố Diễn Trạch đã thật sự cho rằng đây là một chuyện không may. Nhưng rõ ràng Tưởng Phương Vũ là người rất bình tĩnh, có thể khiến cậu ấy mất kiểm soát đến mức để xảy ra tai nạn nhất định là người mà cậu ấy định tặng chiếc nhẫn kia.
Năm đó, việc học tập của Cố Diễn Trạch ở Mỹ chưa xong, sau khi về nước lại bị cha bắt vào Bắc Thần làm việc, tới tận bây giờ mới có dịp trở về Xuyên Nhiên cùng với Lâm Trạch.
Lâm Trạch nhìn Cố Diễn Trạch ngồi thẫn thờ: “Thế cậu định thế nào? Tiếp tục điều tra à?”.
Cố Diễn Trạch gật đầu.
“Lắm lúc anh thấy cậu quá cố chấp, tìm được cô gái đó rồi thì sao? Tưởng Phương Vũ sẽ trở về được à? Hay cậu định trả thù? Nói cho cùng thì dù có nhân tố bên ngoài tác động nhưng sự việc là tự Tưởng Phương Vũ gây ra.
Em không làm gì cả, em chỉ muốn tìm hiểu rõ sự thật. Em không muốn để người bạn thân nhất của mình chết không rõ lí do.
Lâm Trạch lắc đầu tỏ ý không bằng lòng: “Cứ để không rõ ràng thực ra cũng tốt, cần gì phải tự chuốc lấy khó chịu vào người”
Cố Diễn Trạch liếc Lâm Trạch một cái: “Em chỉ tin sự thật”.